1/04/2011 07:03:00 AM
0
Cách đây khoảng một tháng, tôi xem tivi và bần thần nhận ra, con tôi đang đóng phim. Cháu đóng vai con gái của nhân vật chính. Bé diễn thông minh, hồn nhiên và rất có tố chất làm diễn viên. Tôi khao khát nghĩ, nếu như tôi được gặp lại con, tôi được nhận lại con, thì tôi sẽ thấy được an ủi phần nào. Thực sự, suốt 8 năm qua, tôi thấy mình bị ám ảnh bởi tội lỗi đã bỏ con.

Các anh chị kính mến!
Những ngày này tôi buồn quá. Càng cuối năm, tâm trạng càng nặng nề hơn. Tôi thấy mình tội lỗi, cay đắng và khao khát muốn được gặp con càng nhiều hơn. Những người bạn chung phòng trọ, những người làm chung xưởng trong khu chế xuất đều không hiểu vì sao tôi lại như vậy. Tôi không thể tâm sự với họ. Nếu mọi chuyện vỡ lở, chắc tôi chết mất. Và vì thế, nỗi đau khổ càng dày vò lên trái tim tôi.
Tôi sinh ra ở Nghệ An, nhà nghèo nên học hết cấp ba tôi theo một người anh vào Bình Dương để xin làm công nhân. Cuộc sống của tôi cũng thay đổi từ đó. Từ một cô học trò nghèo, tôi ngay lập tức phải bước vào đời sống công nghiệp với những định mức công việc cao ngất ngưởng, làm tôi tối tăm mặt mũi. Những ngày đó, vì nghĩ công việc này có thể giúp mình đổi đời, nên tôi còn hăng say.
http://www.cand.com.vn/Uploaded_CANDONLINE/linhchi1/30_mh39.jpg

Tôi khao khát nghĩ về tương lai. Với mức lương 1,5 triệu/tháng, nếu làm tăng ca tôi sẽ được tính tiền theo sản phẩm và tôi có thể kiếm thêm được 500 ngàn đồng mỗi tháng. Với chi phí cuộc sống tối thiểu, tôi vẫn có thể giữ lại được 1,2 triệu đồng. Và tôi nghĩ, đó là cách để mình tích cóp và đổi đời. Mỗi tháng lương của tôi bằng mẹ tôi làm ruộng vài tháng. Tôi đã nghĩ, nếu mình chăm chỉ, sau 10 năm mình có thể có một khoản tiền kha khá để mở tiệm riêng. Những ngày đó, tuổi 18 tôi đây khát khao và tôi có cả sự ảo tưởng ở trong đó nữa.
Năm tôi 19 tuổi, có một người thường xuất hiện ở khu phòng trọ. Anh ta nói muốn tìm một số người đẹp để làm lễ tân vào những ngày chủ nhật. Và anh ta mời tôi, với giá 100 ngàn đồng/ngày. Tôi mừng rơn vì đó là số tiền khá lớn. Anh ta nói, em không phải làm gì cả, chỉ cần đứng đưa tờ rơi cho khách vào siêu thị thôi. Tôi đồng ý mà không suy nghĩ. Vui vì có người nói mình đẹp. Và vui vì sẽ có cơ hội kiếm tiền. Thường thì chúng tôi sẽ được nghỉ ngày chủ nhật. Những ngày đó chúng tôi không biết làm gì ngoài việc ngủ vùi, đi chợ mua thịt cá về nấu bữa cơm ngon ăn cùng nhau rồi lại đi siêu thị xem đồ. Nói chính xác là xem đồ chứ không phải mua. Vì chúng tôi luôn cảm thấy mình không thuộc về thế giới đó. Những món hàng luôn chiếm mất nửa tháng lương.
Đã có lần vì không nhịn được cơn thèm muốn, tôi đã mua một chiếc vòng cổ với giá 400 ngàn đồng. Nó đẹp lấp lánh và tôi đã quyết định rất nhanh. Nhưng rồi khi về nhà, tôi cứ bần thần mãi. Tôi quay lại siêu thị trả và người ta không đồng ý. Tôi đem cái vòng cổ đeo vào người rồi ngủ. Đến sáng tỉnh giấc, tôi lo sợ vì có thể sẽ mất nó. Tôi bọc kỹ trong đống quần áo rồi cất sâu dưới đáy hòm. Từ đó, mỗi khi buồn, tôi lại lấy chiếc vòng ra đeo hoặc ngắm nó. Tôi cứ nghĩ tới cái vòng đó thì lại thấy hình như mình rất xa xỉ.
Tôi đi làm lễ tân và được trả tiền cao hơn người khác. Tôi được 200 ngàn đồng mỗi buổi vì anh ta nói tôi làm việc có trách nhiệm hơn người khác. Tôi không biết đó có phải là sự thật không, nhưng tôi thấy vui. Sau mỗi ngày làm việc, mỏi nhừ đôi chân, tôi lại đi như chạy về nhà và cất ngay tiền vào trong ví. Một lần, trời mưa, anh ấy đón tôi ở cửa, nói sẽ đưa tôi về. Rồi anh ấy đưa tôi vào quán ăn. Lần đầu tiên tôi được ngồi trong một nhà hàng có máy lạnh và có những món ăn thơm tho mà tôi thấy giống như trên tivi. Anh nói anh yêu tôi và muốn tôi thay đổi cuộc sống.
Tôi đã không nghĩ được gì nhiều, liền gật đầu đồng ý. Về sau tôi thấy mình rất bộp chộp và không biết sợ. Chứ khi ấy tôi không nghĩ được gì. Tôi chỉ nghĩ đây là cơ hội để mình đổi đời. Nhưng tôi quên một điều, tôi còn chưa biết quê anh ta ở đâu và làm những gì. Anh ta sống ra sao và có thực sự yêu mình không? Khi ấy, ăn xong tôi chỉ hỏi, anh muốn em thay đổi cuộc sống thế nào? Anh bảo, đi theo anh. Vậy là tôi lên xe, theo anh ta về nhà. Nhà anh ta ở một khu phố nhỏ, bừa bộn và như thể là bị ẩm mốc lâu ngày. Anh pha nước cho tôi uống và nói ngồi chơi, chờ anh đi tắm. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy anh trong chiếc quần cộc, tôi thấy anh quá đẹp và tôi không hề cưỡng lại nụ hôn của anh. Thậm chí tôi còn đáp lại nồng nhiệt nữa. Chúng tôi đã cuồng nhiệt như thế, quên cả trời mưa gió, tôi quên cả nỗi sợ rằng ngày mai sẽ trễ làm. 5h sáng, tôi vội vã bò dậy và nói anh đưa tôi về nhà để thay đồ đi làm. Tôi không biết là tôi đã mang thai ngay trong lần quan hệ đầu tiên đó.
Chúng tôi còn qua lại với nhau khoảng 4 tháng sau đó, đến khi tôi phát hiện bụng mình ngày càng lớn hơn thì tôi nói với anh. Anh nói, để anh thu xếp, rồi mình làm đám cưới. Tôi khoe với mọi người trong phòng trọ, ai cũng mừng cho tôi. Tôi còn là niềm hãnh diện của họ vì tôi vẫn có thể tìm được hạnh phúc trong cuộc sống quá nhiều vất vả như thế này. Chồng tôi trong mắt họ là một… đại gia trẻ tuổi… Khoảng 2 tháng sau, tôi thấy mệt mỏi và tôi sốt ruột trước những lời anh hứa. Và tôi đến nhà tìm anh. Nhưng đáp lại tôi là một ổ khóa lớn im lặng. Người hàng xóm nói đó là căn nhà được cho thuê theo thời vụ, mỗi tháng trả 3 triệu đồng, ai ở cũng được. Tôi lặng đi. Cái tình huống này tôi đã xem quá nhiều trên tivi. Tôi đã buộc phải đóng vai chính trong đời thực, với bộ phim có thật mà tôi không hề mong đợi.
Tôi sinh con trong cơn tuyệt vọng khủng khiếp. Khi ấy đã là tháng mười một, chỉ còn hai tháng nữa là Tết. Mẹ tôi vẫn chờ tin con gái đưa rể về ra mắt họ hàng. Mẹ không biết con gái mình đang oằn mình trong cơn đau của một bà mẹ đơn thân. Tôi không biết sẽ phải đối diện với mẹ thế nào. Còn xóm làng, còn nền nếp gia phong. Nhìn con gái nằm ngủ say sưa trong phòng, tôi thấy mình có lỗi khủng khiếp. Nhưng mọi thứ xoay vòng trong đầu, tôi cảm thấy đau buốt. Tôi lặng lẽ đem con đến để trước cửa một nhà giàu có. Đến khi tôi nhìn thấy người phụ nữ kia ra hoảng hốt ôm lấy con, thì tôi vội vàng bỏ chạy.
Năm ấy tôi về ăn Tết với mẹ, trong một cơn kiệt sức. Mẹ không hiểu sao tôi xanh xao gầy mòn đến vậy. Tôi không thể nói với mẹ những chuyện này. Mẹ chỉ biết rằng năm nay tôi không thể mang tiền về đưa cho mẹ giữ vì tôi bị bệnh và đã chữa bệnh hết tiền rồi. Mẹ không biết, trong 2 tháng cuối thai kỳ và khi sinh nở, tôi đã phải tiêu toàn bộ số tiền đã tích cóp được trong một năm. Mẹ vỗ về, lo thuốc thang cho tôi. Mẹ không biết tôi đã làm một chuyện tày trời.
Ăn Tết xong tôi lại vào Nam, quay trở lại xưởng may của mình. Vậy mà 8 năm đã trôi qua.
Tôi âm thầm theo dõi con gái tôi lớn lên trong nhà người khác. Càng ngày con càng giống bố. Người đàn ông ấy đã không đối tốt với tôi, nhưng thực sự tôi không quên được. Bởi vì anh ta rất đẹp trai và may phước cho con tôi đã được hưởng trọn cả nét đẹp của cha lẫn mẹ. Con bé đã trở thành công chúa trong gia đình người khác. Nhiều khi tôi lấy đó làm niềm an ủi cho mình, vì nếu tôi có nuôi con, chưa chắc con tôi đã được sống sung sướng như thế. Có khi hai mẹ con phiêu dạt đâu đó, đầy đau khổ cũng nên.
Nhưng mới đây, cảm giác dày vò và đau đớn đã xuất hiện. Tôi cảm thấy mình không được quyền đó, nhưng có điều gì đó cứ thôi thúc tôi, dày vò tôi việc thú nhận với con. Cách đây khoảng một tháng, tôi xem tivi và bần thần nhận ra, con tôi đang đóng phim. Cháu đóng vai con gái của nhân vật chính. Bé diễn thông minh, hồn nhiên và rất có tố chất làm diễn viên. Tôi khao khát nghĩ, nếu như tôi được gặp lại con, tôi được nhận lại con, thì tôi sẽ thấy được an ủi phần nào. Thực sự, suốt 8 năm qua, tôi thấy mình bị ám ảnh bởi tội lỗi đã bỏ con. Nhưng tôi không biết phải làm thế nào để gột rửa điều đó. Tôi chỉ có một ý nghĩ, tôi cần phải nói với con.
Thực sự không phải vì tôi thấy con tôi ngày càng xinh đẹp và nổi tiếng nên muốn tìm cách đòi con. Mà thực sự tôi muốn giải thoát chính mình. Tôi muốn con tôi biết được, nó còn có một người mẹ nữa, bên cạnh cuộc sống hạnh phúc mà con đang được hưởng. Nhưng tôi lại sợ hãi khi nghĩ đến việc người ta sẽ đuổi tôi ra khỏi cổng. Và tôi sợ con gái tôi sẽ không chấp nhận sự thật đó.
Tôi đang sống trong những ngày tháng bị dày vò kinh khủng.
Tôi chưa đủ ba chục tuổi. Nhưng tôi đã phạm quá nhiều sai lầm. Liệu cuộc đời có tha thứ cho tôi không? Mong các anh chị hãy cho tôi một lời khuyên!

0 comments:

Post a Comment

- Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây.
- Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., có thể bỏ trống phần này). Nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy sẽ bị xoá ngay.
- Các bạn có thể sử dụng Emoticons bằng cách bấm vào nút [▼/▲] để trang trí cho bài viết nha!!
Root

:) :)) ;(( :-) =)) ;( ;-( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ $-) (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer
Click to see the code!
To insert emoticon you must added at least one space before the code.