x....9x...9x.....không biết phải nói thế nào?... có phải là con người của họ là dza hay là do hoàn cảnh đưa đẩy họ vào bươc đó......?????
Nhưng 9x nỳ.....dù thế nào thì đừng như dza.......mọi người ơi.....hãy khuyến cáo trường hợp cô gái dưới đây.......nhưng đừng vì vậy mà coi thường họ.....hãy cảm thông và giúp đở nào..............^^!
"""Lỡ yêu một cô gái...chat XXX
“Cửa sổ mở ra. Thân thể cô gái từ từ rõ nét sau làn khăn mỏng. Đôi mắt to trống trải, môi cong mọng. Cảm giác khi đó của tôi là muốn ôm trọn thân hình ấy, muốn nó vĩnh viễn thuộc về mình…”
Công việc của tôi có thể hiểu đơn giản thế này: chúng tôi nhận đơn đặt hàng của một số cơ quan, văn phòng thám tử, hỗ trợ họ tìm kiếm tư liệu về các đối tượng được liệt kê vào dạng tội phạm mạng. Lần ấy, tôi phải dò tìm thông tin từ nick của một cô gái rất trẻ, kiếm tiền bằng cách “show hàng” trên mạng. Tôi có trách nhiệm phải thỏa thuận để cô ấy chấp nhận “hành nghề”. Việc của tôi là ghi hình lại làm bằng.
Tôi online vào lúc 2 giờ sáng. Một khuôn mặt rất non, có lẽ phải kém tôi chục tuổi. Tôi đề nghị vào room chat. Trên màn hình webcam, cô ấy trông như một búp bê người Nhật, khuôn mặt xinh và thánh thiện. Tôi xin thề không một ai gặp mà dám nghĩ cô ấy làm cái nghề quái quỷ này! 300 ngàn đồng cho 1 giờ trò chuyện và “diễn”.
Màn hình sáng lên, mở rộng ra trong nền màu hồng nhạt. Hiện ra trong cửa sổ của tôi, cô gái nằm trên giường, tay chống cằm, môi cong mọng khiêu khích. Chiếc khăn phủ trượt xuống. Lộ ra khuôn ngực, hông, rồi từ từ phô bày trước mắt tôi thân hình cô gái non trẻ, đẹp đến mê hồn. Một cách thuần thục, thân thể cô ấy nhẹ nhàng chuyển đổi các tư thế, khi mãnh liệt, khi dịu dàng.
Mắt tôi chết lặng trong khoảng không màn hình. 2 năm theo nghề này, tôi như một kẻ sục sạo trên mạng, những đoạn phim nóng, những hình ảnh điên loạn tôi không lạ. Nhưng đây là lần đầu tiên cơ thể một người con gái quá trẻ, nóng bỏng nhưng lại mỏng manh, chân thực đến khó tả hiển hiện trước mắt tôi. Như chỉ cần với tay qua cái cửa sổ màn hình kia là tôi chạm vào cô ấy.
Đôi khi mái tóc hất tung, đôi mắt to của cô ấy thoảng qua như vô hồn. Tôi đắm mình trong suy tư: cô ấy đâu biết mặt tôi. Cô ấy khỏa thân trong một không gian trống rỗng, không biết ai là người chiêm ngưỡng thân thể mình… Thoáng lúc ấy, một bóng con trai lướt qua, cô ấy giật vội chiếc áo, tắt phụt webcam. Tôi vẫn ngồi yên trước màn hình tối sẫm hiển hiện chữ no image, thân thể nóng bừng, chợt hoảng hốt nhận ra mình quên chưa nhấn nút ghi hình.
Chưa đầy 3 phút sau, message của cô ấy hiện lên: Em xin lỗi. Coi như em nợ anh tiền! Mai sẽ trả”.
Lần thứ 2 gặp cô bé. Khi cô định cởi khuy áo, tôi đột ngột gõ dòng chữ: “Hôm nay nói chuyện thôi, được chứ?”. Có vẻ như bất ngờ, cô ấy đáp lại: “Xin lỗi, em sẽ chat với một vài người khác nữa…”. Như có gai đâm đau nhói, tôi quyết liệt: “Anh sẽ trả thêm em, gấp 3 lần như thế, em đừng chat với ai nữa!”. Sau 5 phút im lặng, màn hình hiện lên: OK!
Từ lần ấy, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Cô không còn có thói quen ngay lập tức xõa tung tóc và nới một khuy áo cổ khi bật webcam cho tôi nữa. Có lần cô hỏi tôi về màu mắt, về chiều cao, về thói quen tôi thường giữ chặt cốc cà phê trong tay khi đợi khuôn mặt cô hiện lên qua web… Chưa bao giờ cô hỏi những điều riêng tư hơn thế. Tôi cũng hỏi về cô, nhưng không nhiều, song đủ để cô muốn kể về mình. Có lần tôi hỏi về cậu con trai thỉnh thoảng lờ vờ lượn qua màn hình của cô. Đó là em trai cô, đang học cấp 3 tại một trường khuyết tật. Thị lực của cậu ấy rất yếu, mọi thứ chỉ mờ mờ.
Có lần, cô đang để webcam cho người ta nhìn, em cô đi qua. Nó không nhìn thấy nhưng đứng chăm chăm hướng vào khoảng không có chị mình trước mắt. Từ lần ấy, cô luôn tắt máy, dù biết nó chẳng thấy gì. Cha mẹ cô sống ly thân, đều ở nước ngoài. Họ gửi tiền về đều đặn cho 2 chị em và nhờ một người bác chăm sóc. Nhưng sau một lần cô nghe thấy bác cô bàn với chồng định cho em trai cô nghỉ học và đưa đi nước ngoài, thì cô kiên quyết ra ở riêng và đi làm thêm… Lần nào tôi cũng trả cao tiền hơn để được nói chuyện với cô. Có lần, cô buzz tôi, bật webcam, và cô khóc. Tôi cứ ngồi im hàng giờ đồng hồ nhìn đôi vai trần gầy guộc rung bần bật. Rồi cô lặng lẽ tắt màn hình. Chẳng nói một câu nhưng tôi biết cô muốn tôi ở bên cạnh. Có đôi lần, cô ngừng chat với tôi vì có hẹn với một người khác nữa, và cô cứ để webcam, biết là tôi đang nhìn những gì ở màn hình phía bên kia. Những lần như thế, tôi như bốc hỏa trong người. Tôi như muốn đập tung màn hình vì không chịu được cảm giác có người đàn ông khác đang ngồi ở một nơi nào đó, ngắm nhìn những vũ điệu mê hồn từ thân thể mềm mại của cô.
Sau những lần như thế, tôi giận cô vô cớ dù tôi biết mình chẳng có quyền gì để giận. Càng ngày tôi càng muốn khám phá nhiều hơn cô bé trong màn hình máy tính của tôi nhưng bao lần tôi định hỏi xin số điện thoại lại thôi. Có những đêm không thấy nick của cô sáng, tôi mất ngủ. Cứ ngồi trước màn hình máy tính, là hình ảnh cô với đôi mắt đôi khi hốt hoảng, đôi khi vô hồn, bờ vai run rẩy như ám ảnh tôi.
30 tuổi, lần đầu tiên tôi bàng hoàng nhận ra mình đang nhớ đến tha thiết một cô gái bé nhỏ, nhưng kỳ lạ hơn là tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao cô chọn công việc này như một trò vui của đời mình, bởi tôi biết, cô làm không phải chỉ để có tiền. Công việc của tôi cũng sắp hoàn thành, người ta đã trả tiền để tôi đưa cho họ những thông tin và hình ảnh về cô.
Những nỗi sợ hãi trong tôi đang mơ hồ trỗi dậy. Tôi sợ vì nhận ra tôi đang yêu cô. Có lần không kiềm chế nổi, tôi đã nói với cô như thế. Cô im lặng, thở dài. Và cô lại khóc. Tôi ghen tuông với những kẻ có thể đang ngồi đâu đó ngắm nghía cô. Tôi cũng rớt nước mắt mỗi khi nhìn cô khóc…
Biết đâu sau này, cô gái của tôi - kẻ nằm trong danh sách đen mà tôi đang được đặt hàng theo dõi - sẽ bị bắt. Em trai cô sẽ ra sao khi biết chị nó đang làm cái công việc đáng sợ này và vẫn tắt phụt máy mỗi lần nó lơ vơ đi qua máy tính. Còn tôi, nếu biết tôi tiếp cận với cô, chỉ để hoàn thành công việc của mình và ném cô vào phòng lưu hồ sơ, cô sẽ đau đớn đến thế nào…"""
Nhưng 9x nỳ.....dù thế nào thì đừng như dza.......mọi người ơi.....hãy khuyến cáo trường hợp cô gái dưới đây.......nhưng đừng vì vậy mà coi thường họ.....hãy cảm thông và giúp đở nào..............^^!
"""Lỡ yêu một cô gái...chat XXX
“Cửa sổ mở ra. Thân thể cô gái từ từ rõ nét sau làn khăn mỏng. Đôi mắt to trống trải, môi cong mọng. Cảm giác khi đó của tôi là muốn ôm trọn thân hình ấy, muốn nó vĩnh viễn thuộc về mình…”
Công việc của tôi có thể hiểu đơn giản thế này: chúng tôi nhận đơn đặt hàng của một số cơ quan, văn phòng thám tử, hỗ trợ họ tìm kiếm tư liệu về các đối tượng được liệt kê vào dạng tội phạm mạng. Lần ấy, tôi phải dò tìm thông tin từ nick của một cô gái rất trẻ, kiếm tiền bằng cách “show hàng” trên mạng. Tôi có trách nhiệm phải thỏa thuận để cô ấy chấp nhận “hành nghề”. Việc của tôi là ghi hình lại làm bằng.
Tôi online vào lúc 2 giờ sáng. Một khuôn mặt rất non, có lẽ phải kém tôi chục tuổi. Tôi đề nghị vào room chat. Trên màn hình webcam, cô ấy trông như một búp bê người Nhật, khuôn mặt xinh và thánh thiện. Tôi xin thề không một ai gặp mà dám nghĩ cô ấy làm cái nghề quái quỷ này! 300 ngàn đồng cho 1 giờ trò chuyện và “diễn”.
Màn hình sáng lên, mở rộng ra trong nền màu hồng nhạt. Hiện ra trong cửa sổ của tôi, cô gái nằm trên giường, tay chống cằm, môi cong mọng khiêu khích. Chiếc khăn phủ trượt xuống. Lộ ra khuôn ngực, hông, rồi từ từ phô bày trước mắt tôi thân hình cô gái non trẻ, đẹp đến mê hồn. Một cách thuần thục, thân thể cô ấy nhẹ nhàng chuyển đổi các tư thế, khi mãnh liệt, khi dịu dàng.
Mắt tôi chết lặng trong khoảng không màn hình. 2 năm theo nghề này, tôi như một kẻ sục sạo trên mạng, những đoạn phim nóng, những hình ảnh điên loạn tôi không lạ. Nhưng đây là lần đầu tiên cơ thể một người con gái quá trẻ, nóng bỏng nhưng lại mỏng manh, chân thực đến khó tả hiển hiện trước mắt tôi. Như chỉ cần với tay qua cái cửa sổ màn hình kia là tôi chạm vào cô ấy.
Đôi khi mái tóc hất tung, đôi mắt to của cô ấy thoảng qua như vô hồn. Tôi đắm mình trong suy tư: cô ấy đâu biết mặt tôi. Cô ấy khỏa thân trong một không gian trống rỗng, không biết ai là người chiêm ngưỡng thân thể mình… Thoáng lúc ấy, một bóng con trai lướt qua, cô ấy giật vội chiếc áo, tắt phụt webcam. Tôi vẫn ngồi yên trước màn hình tối sẫm hiển hiện chữ no image, thân thể nóng bừng, chợt hoảng hốt nhận ra mình quên chưa nhấn nút ghi hình.
Chưa đầy 3 phút sau, message của cô ấy hiện lên: Em xin lỗi. Coi như em nợ anh tiền! Mai sẽ trả”.
Lần thứ 2 gặp cô bé. Khi cô định cởi khuy áo, tôi đột ngột gõ dòng chữ: “Hôm nay nói chuyện thôi, được chứ?”. Có vẻ như bất ngờ, cô ấy đáp lại: “Xin lỗi, em sẽ chat với một vài người khác nữa…”. Như có gai đâm đau nhói, tôi quyết liệt: “Anh sẽ trả thêm em, gấp 3 lần như thế, em đừng chat với ai nữa!”. Sau 5 phút im lặng, màn hình hiện lên: OK!
Từ lần ấy, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Cô không còn có thói quen ngay lập tức xõa tung tóc và nới một khuy áo cổ khi bật webcam cho tôi nữa. Có lần cô hỏi tôi về màu mắt, về chiều cao, về thói quen tôi thường giữ chặt cốc cà phê trong tay khi đợi khuôn mặt cô hiện lên qua web… Chưa bao giờ cô hỏi những điều riêng tư hơn thế. Tôi cũng hỏi về cô, nhưng không nhiều, song đủ để cô muốn kể về mình. Có lần tôi hỏi về cậu con trai thỉnh thoảng lờ vờ lượn qua màn hình của cô. Đó là em trai cô, đang học cấp 3 tại một trường khuyết tật. Thị lực của cậu ấy rất yếu, mọi thứ chỉ mờ mờ.
Có lần, cô đang để webcam cho người ta nhìn, em cô đi qua. Nó không nhìn thấy nhưng đứng chăm chăm hướng vào khoảng không có chị mình trước mắt. Từ lần ấy, cô luôn tắt máy, dù biết nó chẳng thấy gì. Cha mẹ cô sống ly thân, đều ở nước ngoài. Họ gửi tiền về đều đặn cho 2 chị em và nhờ một người bác chăm sóc. Nhưng sau một lần cô nghe thấy bác cô bàn với chồng định cho em trai cô nghỉ học và đưa đi nước ngoài, thì cô kiên quyết ra ở riêng và đi làm thêm… Lần nào tôi cũng trả cao tiền hơn để được nói chuyện với cô. Có lần, cô buzz tôi, bật webcam, và cô khóc. Tôi cứ ngồi im hàng giờ đồng hồ nhìn đôi vai trần gầy guộc rung bần bật. Rồi cô lặng lẽ tắt màn hình. Chẳng nói một câu nhưng tôi biết cô muốn tôi ở bên cạnh. Có đôi lần, cô ngừng chat với tôi vì có hẹn với một người khác nữa, và cô cứ để webcam, biết là tôi đang nhìn những gì ở màn hình phía bên kia. Những lần như thế, tôi như bốc hỏa trong người. Tôi như muốn đập tung màn hình vì không chịu được cảm giác có người đàn ông khác đang ngồi ở một nơi nào đó, ngắm nhìn những vũ điệu mê hồn từ thân thể mềm mại của cô.
Sau những lần như thế, tôi giận cô vô cớ dù tôi biết mình chẳng có quyền gì để giận. Càng ngày tôi càng muốn khám phá nhiều hơn cô bé trong màn hình máy tính của tôi nhưng bao lần tôi định hỏi xin số điện thoại lại thôi. Có những đêm không thấy nick của cô sáng, tôi mất ngủ. Cứ ngồi trước màn hình máy tính, là hình ảnh cô với đôi mắt đôi khi hốt hoảng, đôi khi vô hồn, bờ vai run rẩy như ám ảnh tôi.
30 tuổi, lần đầu tiên tôi bàng hoàng nhận ra mình đang nhớ đến tha thiết một cô gái bé nhỏ, nhưng kỳ lạ hơn là tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao cô chọn công việc này như một trò vui của đời mình, bởi tôi biết, cô làm không phải chỉ để có tiền. Công việc của tôi cũng sắp hoàn thành, người ta đã trả tiền để tôi đưa cho họ những thông tin và hình ảnh về cô.
Những nỗi sợ hãi trong tôi đang mơ hồ trỗi dậy. Tôi sợ vì nhận ra tôi đang yêu cô. Có lần không kiềm chế nổi, tôi đã nói với cô như thế. Cô im lặng, thở dài. Và cô lại khóc. Tôi ghen tuông với những kẻ có thể đang ngồi đâu đó ngắm nghía cô. Tôi cũng rớt nước mắt mỗi khi nhìn cô khóc…
Biết đâu sau này, cô gái của tôi - kẻ nằm trong danh sách đen mà tôi đang được đặt hàng theo dõi - sẽ bị bắt. Em trai cô sẽ ra sao khi biết chị nó đang làm cái công việc đáng sợ này và vẫn tắt phụt máy mỗi lần nó lơ vơ đi qua máy tính. Còn tôi, nếu biết tôi tiếp cận với cô, chỉ để hoàn thành công việc của mình và ném cô vào phòng lưu hồ sơ, cô sẽ đau đớn đến thế nào…"""
có nick em ấy ko bác share cho tui với , nick của tui nè , aodai.sexy
ReplyDelete