
Ngày đó, giá mà tôi kiên quyết hơn thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không có những dằn vặt và tội lỗi như vây giờ. Ngày đó cách đây đã hơn một năm, lúc đó tôi bước vào năm thứ 2 của đại học, tôi vốn là một cô gái trầm tính và khá e dè, tôi không thích sự ồn ào và náo nhiệt. Sinh ra trong một gia đình khá giả, bố mẹ tôi làm kinh doanh, từ lâu chẳng có thời gian quan tâm đến tôi và các em, là chị cả tôi thường xuyên chăm lo cho các em và dạy dỗ chúng thay bố mẹ.
Hàng ngày, bố mẹ cứ làm từ sáng cho đến tối mịt mới nghỉ ngơi chẳng có thời gian dành cho chúng tôi, nhiều lúc tôi thấy mình thật thiệt thòi so với các bạn khác, gia đình quây quần bên mâm cơm thì gia đình tôi người ăn trước người ăn sau. Nghĩ thấy buồn và rất tủi thân, nhưng tôi đành tự an ủi mình rằng phải chấp nhận vì đó là cuộc sống.

Cuộc sống vật chất của tôi rất đầy đủ và còn có thể gọi là chẳng thiếu thứ gì nhưng chỉ có tình cảm là thứ tôi luôn thấy thiếu thốn, có lẽ cũng vì thế mà tôi sống khép kín và không sôi nổi như những người bạn khác. Tuy vậy, tôi có mấy người anh em họ chơi thân cùng nhau từ bé, dù bây giờ tất cả đã lớn nhưng chúng tôi vẫn rất thân thiết. Trong nhóm tôi thường tâm sự và thấy mình nói chyện với Thành là vui vẻ, thoải mái nhất.
Bố tôi và mẹ Thành là hai anh em ruột của nhau, những ngày giỗ của nhà, họ hàng quây quần bên nhau rất vui vẻ, mẹ Thành thường nói vui rằng bao giờ tôi lấy chồng, bấy giờ mặt tôi cứ đỏ ửng lên vì ngượng. Thành hơn tôi 2 tuổi, đang làm cho một cho một công ty viễn thông, trái ngược hoàn toàn với tính cách của tôi, Thành là người sôi nổi và nhiệt tình, Thành luôn là người chọc cười cho tất cả mọi người, không phải là một người quá cao ráo đẹp nhưng Thành nhìn rắn rỏi và đàn ông.

Tôi vẫn thường chọc Thành là nhìn em trai của chị đẹp thế này mà chưa có bạn gái cũng uổng, Thành chỉ cười nói : Em đã có người yêu rồi nhưng khi nào thấy thích hợp em mới nói để mọi người biết”. Những lúc như thế, tôi chẳng hay điều Thành nói là đề cập đến ai nên chỉ cười xoà. Tình cảm chị em của chúng tôi càng ngày càng thân thiết, chúng tôi rất hay đi chơi bởi Thành rất hiểu hoàn cảnh gia đình tôi, biết tôi không vui vẻ gì vì thiếu thốn tình cảm nên Thành thường xuyên đưa tôi đi chơi như để bù đắp tình cảm đó. Với tôi, Thành giống như một người anh, một người bạn tâm giao, chứ Thành không hoàn toàn chỉ đứng ở vị trí là một người em.
Nhiều lúc thấy Thành quan tâm tôi quá , tôi hỏi như vậy thời gian dành cho tôi như thế còn đâu dành cho bạn gái mà thành chỉ cười, Thành đi làm cả ngày, tối đến hôm nào tôi và Thành rảnh đều rủ nhau đi chơi, uống cà phê, đi xem ca nhạc hay xem phim, cảm giác như chúng tôi giống một đôi tình nhân vậy. Từ khi có Thành là một người bạn thân thiết, tôi thấy mình vui vẻ, yêu đời hơn chứ không còn ủ dột như trước, có lẽ cái sự sôi nổi ở con người Thành đang dần chuyển sang tôi.

Cứ thế mỗi ngày tôi lại mong ngóng được đi chơi cùng Thành, được trò chuyện thật lâu với Thành, được cảm nhận sự quan tâm của Thành mà chính tôi cũng không hiểu là sự quan tâm ấy là như thế nào, mấy đứa anh em chơi cùng nhóm với tôi cứ bảo hai người giống người yêu hơn là anh em, tôi chỉ cười và Thành cũng thế. Nhiều khi bắt gặp cái ánh mắt mà Thành nhìn tôi cũng khác trước, âu yếm và nồng nàn là những cảm nhận mà tôi thấy được, nó không còn bình thường như trước kia, tôi bắt đầu cảm giác sự quan tâm đó không đơn thuần là tình cảm một đứa em dành cho chị của mình.
Thế rồi một ngày, sự linh cảm của một đứa con gái cũng đúng, hôm đó Thành lên phòng tôi chơi, lúc đó chẳng có ai cả, lũ trẻ con đã đi ngủ hết, Thành và tôi ngồi nói chuyện về việc học hành của tôi, chuyện công ty Thành, câu chuyện cứ kéo dài mãi mà tôi cảm giác như nó không còn tự nhiên như mọi ngày, bấy chợt lại là ánh mắt của Thành, như chứa một ngọn lửa cháy rực, nó như định thiêu cháy tôi trong chốc lát. Bất chợt, đôi môi của tôi run lên, có một luồng điện chạy khắp cơ thể, Thành đang hôn tôi, một nụ hôn say đắm và nồng nàn là những gì tôi cảm nhận được, Thành thổ lộ: ”Anh yêu em, Trang à, tình yêu mà anh chôn kín quá lâu rồi, anh cũng chẳng biết vì sao nhưng anh không thể nào ngừng yêu em, tình yêu của anh thì ngày càng lớn mà em cứ vờ như không hay”. Tôi giật mình thoát ra khỏi vòng tay của Thành, làm sao yêu được, làm sao mà yêu được khi mẹ Thành và bố tôi là anh em ruột, sao lại nói ra một tình yêu tội lỗi như thế?.

Lúc đó, tôi dằn lòng mình, tôi nói với Thành là điều đó không thể được, Thành bảo cũng hiểu điều đó nhưng Thành yêu tôi rất nhiều, tôi bỏ xuống nhà, bỏ mặc Thành ở đó. Sau hôm ấy, tôi sợ và thấy mình như đang sống trong tội lỗi, dù thấy rất quý mến Thành nhưng làm sao mà chúng tôi có thể yêu nhau được. Một ngày, hai ngày trôi qua, không gặp Thành, không tin nhắn, không điện thoại, tôi cảm giác trống trải và cô đơn bởi tôi đã quen với sự quan tâm và nhiệt tình của Thành. Dù biết như vậy là sai lầm nhưng sao tôi lại nhớ nhung Thành nhiều đến vậy, buồn bã và đau khổ, tôi không còn vui vẻ như những ngày trước, tưởng chừng như Thành đã bỏ mặc tôi, nhưng rồi sáng chủ nhật, Thành lại xuống và lên phòng tôi, Thành khóc lóc, van xin, năn nỉ đừng như thế, những ngày sống không có tôi Thành cũng vật lộn như tôi, tôi mềm yếu, ôm chầm lấy Thành, hôn lên môi Thành, cái cảm giác lúc đó khiến tôi mê muội, tôi như quên mất bản thân mình.

Tôi chấp nhận là người yêu của Thành từ đó, chúng tôi ở bên nhau như những đôi tình nhân khác, những ngày lễ ngày nghỉ Thành dành hết thời gian bên tôi, còn tôi cũng thường xuyên nói dối gia đình đi học để được bên Thành, bố mẹ chúng tôi đều không hay, chỉ có một đứa em khác nhận ra điều đó nhưng nói thế nào Thành cũng không thay đổi tình yêu dành cho tôi, còn tôi càng lúc càng thấy mình không thể xa Thành, Thành đã là một phần trong cuộc sống của tôi. Nhưng chúng tôi vẫn chưa một lần nào đi quá xa, tôi vẫn cố gắng giữ mình, nhiều lúc có cảm giác lo sợ mọi người trong gia đình biết và nhận ra thì chúng tôi sẽ như thế nào, thế nhưng chúng tôi vẫn yêu, có lần tôi đòi chia tay, Thành đã tát vào mặt tôi và nói: Mình yêu nhau sao em cứ đòi chia tay, anh đánh để em tỉnh và không được nghĩ linh tinh như thế. Nhưng làm sao mà tôi có thể không nghĩ được, cảm giác tội lỗi và sai lầm đang hàng ngày dằn vặt tôi, đeo bám khiến tôi không thể nào yên, nhưng ngừng yêu Thành thì tôi không thể làm được.

Những ngày tháng hạnh phúc ở bên Thành, được ở bên Thành khiến tôi không còn cảm giác cô đơn nữa, chỉ có điều từ khi yêu Thành, tôi không còn quan tâm đến gia đình và công việc học hành, vừa hạnh phúc mà cũng vừa lo sợ. Có lần bố mẹ đùa tôi có người yêu cứ dẫn về nhà nhưng làm sao tôi có thể dẫn Thành về, làm sao tôi dám công khai tình yêu này. Cứ như thế, tình yêu của tôi và Thành cứ lớn dần, đã không biết bao lần tôi đòi chia tay cố gắng dứt khỏi mối quan hệ này, nhưng Thành lại vật vã, khóc lóc với tôi, xin tôi không dời xa Thành. Những lúc như thế tôi lại lao mình sâu hơn, mặc kệ số phận của mình.
Nhiều lần Thành lên phòng tôi chơi, chúng tôi đóng chặt cửa phòng để ôm hôn nhau, để được bên nhau, làm tôi như quên hết mọi chuyện, chỉ sợ người thân bắt gặp sẽ thế nào?. Thế rồi, lần ấy, gia đình tôi đi biển, tôi mệt nên xin phép không đi, Thành cũng ở nhà, buổi tối Thành xuống chơi cùng tôi để tôi đỡ buồn, không hiểu là do cái không khí mát mẻ hay cảm xúc của hai người không thể kiểm soát được nên tôi và Thành đã làm chuyện động trời đó, dù vẫn biết mọi người bảo những người cùng huyết thống có sinh con cũng chỉ là những đứa trẻ quái dị, nhưng chúng tôi yêu nhau mà luôn có cảm xúc như những người khác, những nụ hôn, những cái vuốt ve của anh khiến tôi như một con thú hoang, càng lao vào anh nhiều hơn.
Anh thường bảo muốn có con với tôi, những lúc đấy tôi cười nhưng trong lòng tan nát, vậy mà lần này chúng tôi đã hiến dâng cho nhau tất cả cảm xúc dồn nén bao lâu. Khi đó, tôi cũng khóc, nhưng Thành nói anh sẽ có trách nhiệm, thật may, tôi không có thai, Thành vẫn yêu tôi như lúc chúng tôi chưa làm chuyện đó, tuy nhiên, từ lần đó, tôi và anh toàn hẹn hò nhau ở ngoài, đi nhà nghỉ để ở bên nhau, nếu không được gặp Thành tôi bứt dứt không yên. Chỉ đến khi, bố bắt đầu nghi ngờ quan hệ của hai đứa, chúng tôi đành hạn chế gặp.
Thế nhưng đến giờ, chúng tôi vẫn yêu nhau mà tình yêu của tôi không có một lối thoát nào cả. Tôi đau khổ nếu một ngày tôi rời xa Thành thật sự sẽ như thế nào, tình yêu của chúng tôi đã hơn 1 năm trời, rồi đau khổ hơn nếu như gia đình biết được chuyện chúng tôi, tôi đúng là đang lừa dối mọi người nhưng không thể có chọn lựa khác! Tôi phải làm gì bây giờ?
ymoi
0 comments:
Post a Comment
- Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây.
- Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., có thể bỏ trống phần này). Nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy sẽ bị xoá ngay.
- Các bạn có thể sử dụng Emoticons bằng cách bấm vào nút [▼/▲] để trang trí cho bài viết nha!!
Root
Click to see the code!
To insert emoticon you must added at least one space before the code.