8/16/2009 12:46:00 AM
0
Những “Tổng giám đốc” trong mơ

Chuyện những teen “chảnh” vì bố mẹ làm nghề Vip, là chủ những công ty lớn không còn quá xa lạ với cộng đồng teen mình. Nhưng một số bạn, vì lòng ghen tỵ và những ám ảnh khi phải chứng kiến bạn bè khoe bố mẹ mình là “ông này bà kia”, đã sử dụng đến “vốn tưởng tượng” phong phú để bịa ra một chức vụ như trong mơ cho bố mẹ mình. Rồi đi tới đâu, họ cũng rêu rao gia thế “hoành tráng” để nhằm lấy le với bạn. Mặc dù “gia thế” ấy chỉ có trong tưởng tượng.

Lớp 10C của Hà Nguyên vốn toàn con nhà giàu hoặc COCC. Chỉ một số rất ít học sinh có bố mẹ làm công nhân viên chức bình thường, trong đó có Nguyên. Ngay sau buổi họp phụ huynh đầu năm, những COCC đã “điểm mặt biết tên” và tụ tập chơi với nhau thành 1 hội. Đứng trước đám bạn toàn là con của ông này bà kia, Nguyên bỗng thấy chức nhân viên của bố cứ... quèn quèn sao đó, và nghề “Nội trợ” của mẹ thì tẻ nhạt vô cùng. Đến kỳ 2, Nguyên bắt đầu lên kế hoạch “lập trình” cho nghề của bố sao cho thật oách, và suy từ vị trí nhân viên phòng kế toán hiện giờ, cô con gái “phong” luôn cho bố chức... Phó chủ tịch hội đồng quản trị, kiêm giám đốc marketing một công ty tiếng tăm.

Cô nàng bắt đầu “rò rỉ” thông tin bằng cách lúc kể cho đứa này, lúc lại thì thào đứa kia một ít. Nào là bố tớ mới bán được 2 mảnh đất nên mua nhiều cổ phần trong công ty, bây giờ đã thành giám đốc cốt cán. Nào là bố tớ giỏi marketing nên công ty phải tìm cách giữ chân và đãi ngộ hậu hĩnh... Để cho ra dáng “tiểu thư”, Nguyên đập hết lợn tiết kiệm, “tăng cường” nói dối mẹ xin tiền học phí để bao bạn bè ăn uống, mua vài phụ kiện bằng bạc rồi gán toàn “bạch kim, vàng trắng” cho thêm phần “long trọng”. Thấy bạn bè trong lớp bắt đầu quan tâm đến “tiểu thư”, Nguyên ra vẻ hãnh diện lắm.

Nếu như Nguyên, từ một cô gái không biết ăn chơi hư hỏng, nhưng vẫn cố bịa chuyện để không thấy lạc lõng trong lớp, thì N (sn1992) lại “bịa ngất trời” chỉ để nâng giá bản thân, cho xứng tầm với các dân chơi mà N đang theo đuổi.


Nhiều teen ba hoa với bạn về "gia thế" chỉ có trong tưởng tượng (Hình minh hoạ)

Học thì kém nhưng lại có “thâm niên” đi chơi từ năm lớp 9, N luôn cảm thấy bất công vì “Sao bố mình không phải Giám đốc để nhà giàu, khỏi phải đi học?!”. Ý nghĩ quái chiêu đó càng khiến N khó chịu, khi cô nàng gia nhập một đội dân chơi, trong đó thì phụ huynh “ít máu mặt” nhất cũng phải là Giám đốc ngân hàng. Thấy mặt mũi mình cũng xinh xắn, thề mà bố chỉ là công nhân, còn mẹ chạy chợ hàng ngày, N cũng tìm cho bố mình một chức vụ “đáng nể”: Tổng biên tập một tờ báo lớn.

Thế là từ đó, đi tới đâu, cô nàng cũng “chém gió” thôi rồi: “Bố tao bận trăm công nghìn việc, vừa đi Mỹ công tác về lại phải đi Nhật!”, “Dạo này báo chí ế ẩm quá, khổ thân bố tao lo nghĩ bạc cả tóc”... N rất “quái”, cô lên mạng tra tên tuổi đầy đủ của người tự nhận là bố ấy, rồi cứ vanh vách đọc tên như đúng rồi, trong toà soạn ấy có những ai, ai là cấp phó, là trưởng ban... Thậm chí, cô nàng còn tra luôn tên tuổi của vài tổng biên tập tạp chí nổi tiếng và cứ thế nhận “Chú này bạn bố tao”, “Bác kia anh em kết nghĩa với bố tao”... Khiến đám dân chơi chả biết tí gì về báo chí cứ thế tin sái cổ, tưởng mình đang quen với “lá ngọc cành vàng”, có bố quan hệ khắp... thế giới.

Lại có teen như N.D (sn1991), mặc dù bố làm công an phường, nhưng đi tới đâu cũng bốc phét “Ông cụ nhà tớ là giám đốc... Interpol”, vì trong tư duy của cô nàng này, “Interpol” mới to hơn “công an phường”. Bịa chuyện trắng trợn là thế mà mặt D cứ tỉnh bơ mỗi khi nhắc đến “ông già tớ”. Nhìn D, không ai nghĩ đây lại là con gái rượu của ông giám đốc ấy, bởi tóc cô nàng thì nhuộm xanh nhuộm đỏ, ăn mặc toàn kiểu “một mất một còn” lại chửi bậy như hát hay, không có lấy 1 gram “thiên kim tiểu thư”. Thế nhưng, nghĩ mọi người không nói nghĩa là không biết gì, D vẫn hàng ngày ra đường kèm theo cái mác “sáng rực” về ông bố trong tưởng tượng của mình.

Vỡ mộng vì... bất hiếu


Là con cái, không ai có quyền chọn được cha mẹ. Nhất là ở vị trí nào trong cuộc sống thì bố mẹ cũng phải lao động hết mình mới nuôi được teen khôn lớn. Vậy mà chỉ vì chút sĩ diện với bạn, chút ghen tỵ khi nhà mình không đủ điều kiện như người ta, nhiều teen lại chọn cách sống ảo với suy nghĩ bịa đặt rồi cứ thế quên mất đâu mới là gia đình thực sự của mình.

N nói trên, sau khi đi đâu cũng nói về “ông bố” tổng biên tập, nhưng về đến nhà lại chứng kiến cảnh bố chạy ca đêm, mẹ tất bật ngoài chợ thì tỏ ra chán nản lắm. Không những giúp mẹ, N còn viện cớ chán để dạt nhà, đi đú cùng đám COCC nhiều hơn. Câu chuyện bịa đặt sẽ tiếp diễn mãi, nếu như mẹ N không tình cờ “tóm” được con gái ở quán ăn gần chợ đổ hàng. Nhìn “phu nhân tổng biên tập” đội nón, mặc quần áo xoàng xĩnh đang chọn hàng, đám bạn cứ thế “ố, á” làm N chết sững. Cô con gái bất hiếu còn cố tình quay đi khi mẹ N gọi thất thanh “N, đi đâu mấy ngày hôm nay không về phụ mẹ hả con?”.

Bịa đặt chức vụ của phụ huynh chỉ giúp teen “lấy le” được lúc đầu, chứ càng về sau sự thật sẽ càng “lòi ra”, bởi không phải lúc nào bạn cũng có thể căng đầu nghĩ cách nói dối bạn bè, rồi làm sao để bạn bè đến nhà mà không để ý đến phụ huynh không “hoành tráng” như mình nói, v.v... Và nhất là chỉ vì sống ảo, mà teen tự biến mình thành kẻ nói dối “chuyên nghiệp”. Thật không đáng chút nào, phải không bạn?

(st)

0 comments:

Post a Comment

- Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây.
- Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., có thể bỏ trống phần này). Nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy sẽ bị xoá ngay.
- Các bạn có thể sử dụng Emoticons bằng cách bấm vào nút [▼/▲] để trang trí cho bài viết nha!!
Root

:) :)) ;(( :-) =)) ;( ;-( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ $-) (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer
Click to see the code!
To insert emoticon you must added at least one space before the code.