7/28/2009 01:56:00 PM
0
Sau nhiều ngày tìm hiểu, phóng viên phát hiện một đường dây chuyên mồi chài các cô gái quê vào những “động” bia ôm. Trong vai một cô gái miền Tây lên thành phố tìm việc làm, chúng tôi thâm nhập những nơi này…


Những cô gái quê lần đầu ra phố luôn là miếng mồi ngon cho bọn "săn người" (Ảnh minh họa)

Cạm bẫy

Tôi đứng trước cổng bến xe miền Đông không lâu thì có một người đàn ông khoảng 45 tuổi chạy xe gắn máy trờ tới hỏi: “Đi đâu vậy em? Cần việc làm không?”. Ông ta tự giới thiệu mình tên T..

Tôi giả vờ cảnh giác, rụt rè bỏ đi. Trời mưa như trút, ông T. vẫn bám theo tôi. Dừng lại trú mưa, tôi buồn bã than: “Chú ơi, cháu đang làm công nhân, buồn gia đình, bỏ quê lên thành phố, muốn tìm việc…”. Ông T. vồn vã: “Chú chuyên giới thiệu việc làm mà, hàng trăm người rồi. Cháu đừng lo, chú dẫn cháu vào chỗ này làm sướng lắm. Chỉ bưng nước phục vụ. Ngồi trong phòng máy lạnh không hà…”.

Sau một hồi huyên thuyên, ông T. cho biết sẽ giới thiệu tôi làm công việc phục vụ trong các nhà hàng, quán ăn. Ông T. giả lả: “Nè, chú nói cho con biết người thiệt thà, được gái như con làm dễ kiếm tiền lắm, làm vài tháng kiếm cả chục triệu”. Tôi thắc mắc làm gì mà được nhiều tiền vậy, ông T. tỉnh bơ nói đi làm phục vụ ở quán ăn, khách cho tiền bo nhiều lắm. “Ủa, mà bây giờ con đi làm luôn hả chú?” - tôi hỏi. Ông T. nói: “Để chú dẫn con lên gặp bà Tr.. Bà này sẽ xếp việc cho con”.

Ông T. còn kể đã giới thiệu việc làm cho rất nhiều cô gái trẻ. Ông nói: “Chú mới giới thiệu một con nhỏ 18 tuổi. Con nhỏ ở Vũng Tàu, thuê nhà ở Suối Tiên. Nó tự lên Sài Gòn tìm việc. Chú đưa nó đi làm lương mấy chục triệu đồng một tháng”. Rồi ông ta còn kể thêm có hai cô gái từ miền Bắc vào cũng được ông giới thiệu, mới làm vài tháng hai cô dư đến 200 triệu đồng…

Như một cô gái túng quẫn, cần việc, tôi đồng ý đi theo ông T..


Ông T. đang “săn” các cô gái quê và chuẩn bị đưa đến đường dây môi giới của bà Tr. (ảnh chụp tại một quán cà phê đường Hồ Văn Huê, quận Phú Nhuận, TP HCM)

“Dịch vụ giới thiệu việc làm”

Từ bến xe miền Đông, ông T. chở tôi đi ngoằn ngoèo khắp các tuyến đường rồi dừng lại trước một ngôi nhà ở đường Lý Nam Đế (quận 11). Ngôi nhà này là một quán cà phê nhạc thông thường, bước vào trong tôi thấy một cô gái chừng 16 tuổi bước ra, mang theo balô quần áo đi cùng một người đàn ông. Người phụ nữ trung niên trong quán nước thấy tôi đến liền vồn vã: “Vô trong đi em. Vô đi, vô đi”.

Tiếp tôi là một nhóm người ngồi xung quanh chiếc bàn trệt. Ngoài người phụ nữ trung niên là bà Tr. còn có hai người đàn ông có khuôn mặt dữ dằn lia mắt nhìn tôi từ đầu đến chân. Lúc này ngồi cạnh tôi còn một cô gái khác tầm 17 tuổi, mặc áo trắng. Chưa đến hai phút sau, cô bé này cũng được đưa đi. Khi nghe tôi nói làm công nhân vất vả, giờ muốn kiếm việc làm khác, bà Tr. liền cao giọng: “Em làm công nhân mười năm không bằng làm ở đây mười ngày”.

Tại ngôi nhà ở đường Lý Nam Đế (quận 11), chúng tôi ghi nhận cảnh bà Tr. trao đổi với một cô gái từng được bà giới thiệu vào quán bia ôm. Khi cô gái này chê chỗ làm trước ít khách nên không có tiền, bà Tr. nói thẳng: “Chị có hai chỗ, em chọn đi. Một chỗ không tính đầu chai, nhưng “có cái đó”, một chỗ tính đầu chai thì không “có cái đó”.

Theo giải thích của cô gái này, “có cái đó” nghĩa là nếu khách yêu cầu mua dâm cô phải đồng ý. Còn chỗ không “có cái đó” tức là buộc mỗi bàn tiếp khách cô gái phải uống ít nhất năm chai bia và phải khui cho khách được ít nhất mười chai, nếu không sẽ bị trừ tiền. Như vậy, rõ ràng bà Tr. biết rất rõ công việc mà bà đã giới thiệu cho các cô này là bất hợp pháp, nếu không muốn nói là tội phạm.

Không “phỏng vấn” gì thêm, ngắm tôi một lúc bà Tr. nói với người đàn ông ngồi cạnh: “Chở con nhỏ này lên quận 3”. Nói xong bà ta quay sang tôi hỏi chứng minh nhân dân, tôi rụt rè trả lời làm mất rồi. Bà Tr. gằn giọng: “Đi xin việc làm phải có chứng minh chứ. Không được rồi, làm việc ở mấy quận trung tâm buộc phải có chứng minh, mấy nhà hàng này họ kỹ lắm, không có chứng minh họ không nhận đâu. Thôi được rồi, để chị đưa em đi Long An, ở dưới đó không cần chứng minh họ cũng nhận”. Nói xong, bà Tr. cầm điện thoại di động gọi ngay cho một phụ nữ khác: “Nè, tui có con nhỏ này dễ thương lắm, bà nhận nó không cần chứng minh nghe. Tui thu tiền rồi”.

Sau khi chúng tôi đóng đủ 500.000 đồng “phí giới thiệu”, bà Tr. đưa một tấm danh thiếp, dặn: “Em giữ kỹ số điện thoại của chị nghe, từ nay trở đi tấm cạc này quan trọng với em lắm đó. Cần gì cứ gọi cho chị”. Qua tìm hiểu chúng tôi được biết các cô gái đến đây xin việc đều phải đóng khoản tiền 500.000 đồng, nộp kèm chứng minh nhân dân. Nếu cô nào không có tiền đóng cho bà Tr., chủ nhà hàng nhận người vào làm sẵn sàng ứng tiền.

Với số tiền thu được 500.000 đồng từ mỗi cô gái đến tìm việc, người dắt mối như ông T. sẽ được chia 200.000 đồng. Ghi nhận trong buổi sáng 19/7, ông T. chở hai cô đến, được bà Tr. chia ngay 400.000 đồng. Do bà Tr. “ăn hai đầu”, một từ phía các cô gái, một từ phía các chủ nhà hàng nên có thể nói bà này thuộc loại “ngồi mát ăn bát vàng”.

Vào nơi hành nghề…thân xác

Bà Tr. tiễn tôi ra khỏi nhà, tỏ vẻ rất ưu ái tôi, bà nói với một người đàn ông: “Nếu “hàng” không thích ở đó, dặn người ta chở qua điểm khác nhe. Không được nữa thì bữa sau đi Long An”. Nghĩa là nếu tôi không muốn làm ở chỗ sắp đến thì sẽ chuyển qua gần đó hoặc hôm sau đi Long An. Từ nhà của bà Tr., tôi được người chạy xe ôm đưa đến một cây xăng nằm gần góc đường Ba Tháng Hai và Lê Đại Hành. Từ cây xăng này, tôi được đưa qua một xe gắn máy khác chạy qua cầu Nguyễn Tri Phương và ra quận 7.

Người đàn ông chạy xe gắn máy chở tôi đến một ngôi nhà có hai bụi trúc nằm trên đường Nguyễn Văn Tạo (xã Hiệp Phước, huyện Nhà Bè). Vừa tới nơi, ông ta gọi ngay cho bà Tr. báo rằng “hàng” đã đến điểm hẹn. Ngôi nhà nằm ngay lộ, bên trong sâu hun hút và tối thui. Đi vào trong, tôi thấy có bốn cô gái ăn mặc hở hang lượn lờ qua lại các căn phòng.

“Bà chủ tên Th. chưa về tới” - một cô gái tên L. cho biết. L. là người Khmer, gầy gò, nghe đâu mới 16 tuổi nhưng ăn nói như một người từng trải: “Chưa làm lần nào hả chị. Vô đi, ngủ đi, lát có khách em kêu”. Không cần biết tôi thế nào, cô gái có vẻ khá thân thiện. L. cho biết ở đây nhiều “đào” lắm nhưng bữa nay về quê hết rồi, còn có bốn “đào”, hai “đào” mới là tôi cùng một người nữa mới vào đang phải lo tiếp khách ngay. Ngoài L., những cô gái còn lại chỉ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt lạnh băng.

Mới hơn 13h đã có khách vào. Ba thanh niên ngoắc tay kêu ba cô vào phòng chung. Âm thanh từ phòng karaoke liên tục ré lên. Khách lại vào, lần này tôi bị điều ra tiếp khách, hoảng quá, tôi liền nhắn tin cho các đồng nghiệp nam đang “phục” bên ngoài giải cứu. Theo phương án thoát thân đã vạch ra từ trước, chúng tôi thoát được ra ngoài.


Bà Tr. - người “phân phối” các cô gái quê cho các nhà hàng bia ôm

“Công nghệ” bóc lột người

Theo quy định của một số chủ quán tại quận Tân Phú, hằng ngày các cô “tiếp khách” phải đóng 15.000 đồng tiền xe ôm, 10.000 đồng tiền tạp vụ, 10.000 đồng tiền máy lạnh và 10.000 đồng tiền ngồi bàn. Nếu đói bụng ăn một tô mì gói phải trả thêm 10.000 đồng. Như vậy, mỗi lần ngồi tiếp khách nếu các cô được bo 100.000 đồng thì hết một nửa số tiền này đã “chảy” vào túi chủ quán. Chủ quán có một quy định: khi “ngồi bàn” các cô phải “chiều” làm sao để khách uống ít nhất mười chai bia, nếu còn chai nào chủ quán sẽ bắt các cô trả tiền chai đó.

Theo lời của H. - người thoát ra khỏi “động” bia ôm, tối 9-7 má mì bắt H. trang điểm để ra tiếp khách. Trang điểm xong, H. cùng mấy cô gái lục tục kéo xuống phòng karaoke. Thấy H. vẫn còn mặc quần jean áo thun, má mì liền quát mắng, bắt phải thay đồ cho thật “bốc”. Không có đồ thay, H. phải mượn bộ váy thun ngắn củn cỡn. Cũng như những cô gái khác, công việc của H. không có lương, chỉ sống nhờ tiền bo.

Ngay lần đầu tiên “tiếp khách”, H. gặp một người đàn ông đáng tuổi cha mình, nồng nặc rượu sàm sỡ và hết sức thô lỗ. H. co rúm người, hất tay ông ta ra liền bị ông này chửi: “Đ.M, mày muốn làm cô giáo thì về quê mà làm, vào đây làm gì”. Sau đó H. bị đuổi ra khỏi phòng.

H. muốn nghỉ việc nhưng không một đồng dính túi để trả nợ tiền “giới thiệu việc làm” và chuộc chứng minh nhân dân. Gọi cho người thân mang tiền đến “chuộc” thì cô không dám. Thế là cô đành nhắm mắt đưa chân làm gái bia ôm, nhưng cô không uống được bia nên liên tục bị “rớt” bia, nghĩa là không uống hết mười chai do chủ quy định nên luôn bị trừ tiền.

Ngoài H. - người thông tin sự kiện cho chúng tôi và nhờ chúng tôi chuộc lại chứng minh nhân dân, còn G. (18 tuổi, quê ở Cà Mau) cũng tìm cách thoát khỏi “động” bia ôm vào ngày 5/7. G. lọt vào đường dây của bà Tr. và được đưa vào một quán ở đường Tân Kỳ Tân Quý.

Làm gần một tuần nhưng G. không uống được bia, không chiều khách nên tiền bo chẳng có bao nhiêu. G. muốn thoát ra khỏi “tổ quỷ” để về quê nhưng tiền bạc không có, giấy tờ cũng bị chủ quán giữ. Biết G. cần tiền, người ta gợi ý cô “đi khách”. G. nói mình vẫn còn trong trắng, đời con gái của cô không thể mất như thế được. G. may mắn được một người đàn ông cho tiền giúp cô thoát ra khỏi cảnh ngặt nghèo.

Nạn nhân phải mạnh dạn tố cáo

Ông Trần Hiếu Liêm (phó phòng lao động Sở LĐ-TB&XH TP HCM):

“Những trường hợp gặp phải như trên các nạn nhân có quyền tố cáo đến cơ quan chức năng xử lý. Nếu các nạn nhân không tố cáo, cơ quan chức năng sẽ không có cơ sở để xác minh, điều tra xử lý. Chúng tôi đề nghị các nạn nhân nên mạnh dạn báo chính quyền.

Trước việc này, chúng tôi cũng khuyến cáo những người dân có nhu cầu xin việc làm nên tìm đến các cơ sở trực thuộc nhà nước hoặc các doanh nghiệp có đăng ký giới thiệu việc làm để tránh sự lừa gạt về tiền bạc và an toàn cho bản thân”.

Ông Nguyễn Ngọc Thạch (chi cục trưởng chi cục phòng chống tệ nạn Sở LĐ-TB&XH TP HCM):

“Những sự việc như thế này cũng hay xảy ra, có đơn vị trinh sát phải theo dõi hàng năm trời mới bắt được quả tang. Tội môi giới mại dâm chính quyền có thể xử lý được. Ngoài ra, nếu xác định có nơi môi giới, lừa đảo hoặc ép buộc phụ nữ đi bán bia ôm thì cơ quan chức năng cũng xử lý được với điều kiện có người thưa kiện, tố cáo cụ thể”.

Sưu tầm

0 comments:

Post a Comment

- Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây.
- Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., có thể bỏ trống phần này). Nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy sẽ bị xoá ngay.
- Các bạn có thể sử dụng Emoticons bằng cách bấm vào nút [▼/▲] để trang trí cho bài viết nha!!
Root

:) :)) ;(( :-) =)) ;( ;-( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ $-) (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer
Click to see the code!
To insert emoticon you must added at least one space before the code.