6/10/2009 04:52:00 PM
0
Kỳ 1: Nhật kí làm gái vũ trường




Hành trang chuẩn bị vào vũ trường của tôi khá chu đáo, song vì không muốn “để dấu vết” nên tôi chưa thể đưa bộ hồ sơ xin việc có dán ảnh của mình cho các tay quản lý gái nhảy.







Tôi quyết định thực hiện loạt bài này theo cách khá mạo hiểm. Sau khi học nhảy, học trang điểm, tập uống rượu bia và nhuộm tóc, ăn mặc theo kiểu dân chơi, tôi còn phải đầu tư hơn hai triệu đồng để có được ba bộ váy thật khêu gợi. Với bộ hồ sơ copy CMND, hộ khẩu, phiếu khám sức khỏe, lý lịch dán ảnh được đóng dấu giáp lai của CA phường, đơn xin việc…



Tôi bắt đầu mò đến các vũ trường. Một thế giới cuồng loạn của âm thanh, ánh sáng; một thế giới “tế nhị và phức tạp” trong quan hệ “má mì” và các vũ nữ, giữa vũ nữ và các tay anh chị giấu mặt làm bảo kê, cho vay nặng lãi. Vũ trường là “lò thiêu nhân phẩm phụ nữ”, không một cô gái nào có thể giữ mình nếu muốn kiếm từ sàn nhảy mỗi đêm vài trăm ngàn đồng đến vài “vé” (100USD)...








Hành trang chuẩn bị vào vũ trường của tôi khá chu đáo, song vì không muốn “để dấu vết” nên tôi chưa thể đưa bộ hồ sơ xin việc có dán ảnh của mình cho các tay quản lý gái nhảy. Tôi đến xin việc với lời hứa “đang làm hồ sơ, sẽ bổ túc sau”. Câu trả lời cũng rất tương ứng: “Chừng nào có hồ sơ thì bắt đầu làm”. Lê la qua nhiều cửa, cuối cùng tôi cũng dạt đến một vũ trường ở khu vực trung tâm quận 1.



Buổi tối đầu tiên vì quá hồi hộp, tôi rủ một cô bạn đang học kế toán vào cuộc phiêu lưu với mình. Lúc đầu cô ta vì tò mò nên hí hửng, nhưng khi đến trước cổng vũ trường, cô đổi ý với lý do “sợ gặp người quen”, rồi đón xe ôm biến mất. Còn lại một mình, tôi hít sâu lấy can đảm bước vào với trang phục váy ngắn hai dây, bó sát người, lưng và ngực “thiếu vải trầm trọng”. Đôi giày cao gót dưới chân như không theo ý mình, tôi bước đi khập khiễng cứ chực vấp té.






Bây giờ là 20 giờ 45 đêm thứ bảy 23-5-2009. Tôi đến gặp anh bảo vệ và nói rằng đã đến đây xin việc, để lại số điện thoại di động và hôm nay được gọi vào để đi làm. Anh bảo vệ cho biết phải gặp anh Tấn (các nhân vật trong loạt bài này đã được đổi tên), tổng quản lý “đào” của vũ trường. Anh Tấn chưa đến, tôi ngồi đợi dưới sảnh. Một phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi đang trang điểm. Chị mặc áo, váy da bóng lưỡng, đôi bốt cao cổ dưới chân cũng màu đen tuyền như váy, áo. Liếc sang nhìn tôi chị hỏi: “Người mới à? Hát hay nhảy?”. Tôi khép nép thưa: “Dạ em xin vào... ngồi bàn”.



Chị buông kiếng (soi mặt), dừng son nhìn tôi chăm chăm. “Chị là ca sĩ Y”, chị nói đầy vẻ tự hào, như muốn khẳng định “hát” có giá hơn “nhảy”! Dường như sợ tôi chưa hiểu, chị tiếp tục khẳng định đẳng cấp của mình trong vũ trường: “Chị hát tango, boston, valse... nên mỗi tuần được hát đủ bảy đêm. Còn các loại nhạc khác chỉ được 2, 3 đêm/tuần. Chị lại được hát trước, chứ không phải chờ đợi như các ca sĩ khác...”.







Nhạc trong sàn nhảy đã bắt đầu trỗi lên dồn dập đến tức ngực, đèn màu chớp loáng xoay tròn, báo hiệu cho một đêm tưng bừng. Tôi chia tay với chị ca sĩ thích “tám”, đi tìm “má mì” đã gọi điện kêu tôi vào làm. Bà ta trạc 40 tuổi, nhỏ nhắn, xinh đẹp trong bộ váy vest công sở. Chỉ hơn tôi độ một con giáp, nhưng bà thản nhiên và trìu mến gọi tôi là “con” - “cứ gọi là má hà, ở đây hơn 100 đào đều gọi như vậy hết. Anh Tấn (tổng quản lý) đến rồi kìa, để má đưa con đến chào!”...



Tấn mặc complet trịnh trọng, tuổi trung niên, vẻ mặt khó đăm đăm. Ông ta chỉ cúi mình, nhã nhặn và lịch thiệp khi bắt tay với mấy ông khách châu Á hay Việt kiều gì đó sử dụng tiếng Anh liếng thoắng. Má Hà chỉ tôi: “Con nhỏ anh bảo em gọi vào...”. Tấn hỏi: “Trước làm vũ trường nào?”, giọng ông ta tỏ ra uy quyền và tôi sợ quá suýt chút nữa đã khoanh tay như trẻ mẫu giáo. Tôi trấn tĩnh và tuôn ra một câu mà ở nhà đã luyện tập rất kỹ: “Dạ, trước em chỉ phục vụ ở quán bar, bây giờ mới xin vào vũ trường...”.





Tấn có chuông điện thoại, ông nói nhanh với má Hà trước khi đưa máy lên “a lô” - Cho làm, nhớ nhắc nộp hồ sơ! Vậy là đã qua được phần kiểm tra, tôi thở phào nhẹ nhõm. Má Hà dẫn tôi lên lầu. Qua dãy phòng karaoke là phòng của “đào”. Hơn 30 cô đến sớm đang đứng, ngồi la liệt khắp phòng hối hả trang điểm. Má Hà chỉ vào tủ sắt có nhiều hộc; nói to như để cả phòng cùng nghe.



- Nhỏ này là Băng Vy, con mới của má, còn chỗ nào trống cho nó một hộc!



Má Hà bước ra cửa, mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi. Đã tự tin, bình tĩnh hơn, tôi hỏi một cô tóc nhuộm óng ánh đang ưỡn ẹo trước gương soi lại cái xườn xám hở ngực và xẻ lên hết đùi: “Chị ơi ở đây... tiền bạc sao hả chị?”. Cô ta cắc cớ hỏi lại: “Sao quen má Hà vậy? Bộ trước cũng làm ở New World à?” (sau này tôi mới biết bà Hà từng là quản lý đào ở sàn catwalk khách sạn New World). Tôi nói: “Dạ, không phải, trước em chỉ phục vụ quán bar!”. Cô ta chẩu môi, không rõ khen hay mỉa mai: “Được má Hà cưng là lên hương đó. Ở đây lương mỗi tháng chỉ có 800 ngàn, còn đóng đủ thứ tiền. Má Hà mà không sắp tua cho ngồi bàn VIP (khách sộp) thì đói nhăn răng. Nhưng đừng ỉ vào “ô dù” của má mà “off” (nghỉ làm) mỗi tuần trên hai buổi, ông Tấn đuổi thì má can cũng không nổi đâu!...”



Tôi đang căng tai, nuốt từng lời cô ta nói thì bất ngờ má Hà xuất hiện. Má gọi to: Thảo, Thanh, Thủy, Trúc... Băng Vy! Tim tôi bỗng đập thình thịch vì chưa hiểu chuyện gì. Các cô được gọi tên thì hí hửng ra mặt. Một cô hớn hở hỏi: - Khách quen hả má! Bà Hà: - Ừ, nhóm anh Sáu Ngân... (nghe đến đó mấy cô được gọi tên đồng thanh “Yeah!”). Quay sang tôi đang lúng túng, bà Hà hỏi: - Băng Vy, con trang điểm chưa? - Dạ rồi, con làm ở nhà rồi! Bà tỏ vẻ hài lòng, dặn: - Đây là khách quen của má, tử tế, lịch sự lắm! Trên đường xuống cầu thang ra sàn nhảy, cô tên Thanh nói nhỏ vào tai tôi: “Đây là khách Vip, mỗi tuần đến 3, 4 lần, đặt bàn riêng. Chị là lính mới nhưng được má thương nên cho đi tua này!”.



Dưới sàn đã đông khách, xung quanh vòng pist cỡ 20 bàn đã có khách. Những bóng người như đang lắc lư theo ánh sáng chớp giật và tiếng nhạc dập tức ngực. Năm cô gái chúng tôi đứng thành một hàng, nhìn sang các “đồng nghiệp” váy áo khêu gợi, khuôn mặt lúc đỏ, lúc xanh theo ánh sáng chiếu từ quả cầu pha lê trên trần nhà, tôi bỗng lạnh hết cả sống lưng. Ông Sáu Ngân trạc gần 60, cao lớn phong độ với chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay.







Nhìn ông ta, tôi nghĩ đến những tay đánh golf (hay chiếu trên kênh Sport của truyền hình cáp). Những người bạn đi cùng lại trẻ hơn nhiều. Cả năm người đàn ông ấy đang “chọn hàng”. Cô bạn đứng cạnh tôi nói nhỏ: “Nếu khách không gọi là mình đã bị “dội bàn”, phải đi về phòng đào ngay, đừng đứng xớ rớ quê lắm nghe chưa...”. Con nhỏ này coi vậy mà tốt, biết tôi lính mới nên chỉ cặn kẽ. Thật may, cả nhóm chúng tôi đều được “vào bàn”, trong khi bên cạnh 2, 3 cô phải lủi thủi quay trở lại cầu thang lên lầu chờ...



Người đàn ông chọn tôi đêm nay tên Hoàng, đẹp trai và có thói quen hay nhăn mũi - biểu hiện của con người kiêu kỳ, khó tính. Má Hà đặc biệt quý anh ta. Trên ghế salon dài tôi ngồi bên trái, má ngồi bên phải và cứ õng ẹo “thơm” vào má Hoàng. Thỉnh thoảng Hoàng tỏ ra rộng lượng, công bằng. Anh ta cười thoải mái và quàng hai tay ôm cả tôi lẫn má Hà kéo ngã đầu lên đùi mình. Dường như cái vẻ lúng túng và tiếng tim đập thình thịch của tôi Hoàng cảm nhận được.




Hỗn loạn cảnh vũ trường (Ảnh: Công An TP.HCM)




Anh hỏi má Hà: “Lại tặng anh người mới à?”. Má Hà cười nắc nẻ: “Bên cũ bên mới, anh chọn bên nào? Nói vậy thôi chứ em phải đi lo công việc, để Băng Vy ngồi với anh nghe cưng!”... Bàn này kêu cả cặp “giôn xanh” (Johnie Walker Blue Label), trái cây và hạt điều mỗi thứ cũng hai dĩa. Cả năm ông khách đều ra vẻ thương gia, trầm tính và cư xử chừng mực. Hoàng mời tôi ra sàn nhảy một bài Rumba, tiếp đó là cha cha cha. Đến bản slow thì ánh sáng giảm hẳn, tối thui. Tôi nín thở, rùng mình chờ đợi cuộc tấn công của người đàn ông đang nhảy với mình. Nhưng may quá, Hoàng vẫn rất lịch sự...



Khi tôi trở về chỗ ngồi, má Hà bất ngờ sà xuống bên cạnh, hỏi nhỏ vào tai: “Ổng có làm con khó chịu không?”, “Không đâu má, ảnh đàng hoàng lắm!”, “Ừ, có một thời ổng thích má... Rồi má giới thiệu cho ổng một con nhỏ cũng tên Vy - Yến Vy. Ổng nuôi nó chu đáo lắm. Sau này Yến Vy có thằng bồ cũ bên Mỹ về, nó làm ổng buồn nên chia tay. Ổng đang cô đơn, con gù ổng đi, tiền bạc đối với ổng là chuyện nhỏ...”, “Chỉ sợ ổng không thích con...”.





24 giờ, khách bàn tôi đứng dậy. Không phải ông Sáu hay anh Hoàng mà là một người khác trong nhóm trả tiền bằng card. Tôi đã nhìn thấy giá của loại rượu này trên cái list thức uống. Bàn nhậu này chắc không dưới 10 triệu. Ông khách lại móc ra một xấp toàn giấy bạc 500 ngàn đồng; mỗi cô ngồi bàn và cả má Hà đều được “poa” một tờ. Tôi vò chặt tờ giấy bạc trong tay, chuếnh choáng bởi những ly rượu mạnh, trong lòng lộn xộn với bao cảm xúc. Không ai biết rằng tôi vừa trải qua một đêm căng thẳng, suy nghĩ đối phó với từng tình huống đến phát sốt!





Đêm đầu tiên dấn thân vào vũ trường tưởng chừng dài thăm thẳm. Nhưng đã hết đâu, khách đang rủ chúng tôi đi ăn khuya ở nhà hàng Hoàng Long. Các gái nhảy “đồng nghiệp” của tôi dường như đang hả hê với một đêm may mắn được vào bàn khách Vip, uống rượu xịn và được “poa” đẹp. Nhưng cuộc chơi vẫn chưa dừng lại, nhỏ tên Thanh thì thầm vào tai tôi: “Mấy ảnh rủ mình đi ăn xong... đi chơi tiếp...”. Tôi kinh ngạc hỏi lại: “Khuya lắm rồi còn đi đâu?”, Thanh huỵch tẹt: “Đi khách sạn! Đi về liền thì một “vé” (100 USD), qua đêm là gấp đôi. Nhưng đi về liền đỡ nguy hiểm hơn...”. Tôi lưỡng lự, hỏi lại: “Lỡ má Hà biết thì sao?”. “Biết sao được, mà đây là khách quen của bả, nếu có biết lì xì lại cho bả vài “xị” (vài trăm ngàn đồng) là xong...”.





Tôi nhìn ra phía cửa vũ trường, dưới ánh đèn phố khuya hiu quạnh, nhóm khách vẫn đang túm tụm với mấy cô vũ nữ chờ “đi”. Tôi nhẩm tính: - Chỉ một đêm có thể kiếm được vài triệu đồng, lại còn được hưởng những tiện nghi sang trọng; nếu khéo léo còn có thể “câu” được đại gia cho tiền xài mệt nghỉ! Đó mới là thực sự là sức cám dỗ ghê gớm của vũ trường. Những cô gái đang chuẩn bị đi “tăng hai” kia đang hí hửng với một đêm may mắn. Họ chưa nghĩ đến và chắc chắn không muốn nghĩ đến vực thẳm hậu họa sau những cuộc ăn chơi trác táng này. Về phần mình, tôi sẽ dừng lại ở đây hay... dấn thêm bước nữa để loạt phóng sự của mình có thêm những tình tiết sống động? Hoàng cũng đã nhìn thấy tôi ra cửa vũ trường và đưa tay vẫy vẫy...


Kỳ 2: Một đêm làm "gái karaoke"




Đêm đầu tiên vào “nghề” vũ nữ của tôi đã thành công ngoài dự kiến, với 500.000 đồng tiền “poa” và một lời mời đi khách sạn để kiếm 100 USD.

Thế nhưng, thật éo le khi tôi liên tiếp bị “dội bàn” và những trận mưa đêm đã làm sàn nhảy vắng khách. Má mì tên Hà bỗng đổi thái độ, lạnh lùng “nhét” tôi vào một phòng karaoke toàn những ông say bí tỉ, thô lỗ, tục tằn và… “quậy” kinh hồn! Đêm đó tôi mới thấm thía nỗi nhục, nỗi đau của những cô gái muốn kiếm tiền từ chốn ăn chơi xa hoa, trụy lạc!



Bị "đì" vì không hối lộ cho mái mì



20 giờ, tiếp tục với kế hoạch xâm nhập vũ trường, tôi - giờ đây sau ba đêm “cọ xát”, đã là một cave “thứ thiệt”, uể oải bước vào phòng thay đồ, trang điểm của đào. Bà tạp vụ mà các cô gái nhảy thường gọi là “zú” đang lúi húi lau sàn nhà. Thấy tôi, bà ngước lên hỏi: “Con chưa trang điểm à? Ăn gì chưa, “zú” đi mua cho?”. “Con sợ gặp mưa lem mặt nên chưa trang điểm. Con ăn ở nhà rồi “zú”!”.



“Zú” rất tận tụy với các đào, nhất là khoản đi mua đồ ăn giúp để được “các con” tặng phần tiền thừa. Thỉnh thoảng cô nào gặp khách sộp, được “poa” từ 500.000 đồng đến 1 triệu đồng đều dúi lại cho “zú” vài chục ngàn đồng. Phía sau sàn nhảy cuồng loạn vẫn có những góc khuất yên tĩnh để tình người thương cảm lẫn nhau.





Hai đêm liên tiếp tôi bị “dội bàn”. Chúng tôi - những gái nhảy son phấn đậm dày, áo xống hở hang, nước hoa thơm ngát, đều sướng rêm người mỗi khi được má mì gọi tên “xuống bàn”. Xuống hết cầu thang, tất cả đi theo hàng một rồi dừng lại “chào hàng” trước mặt khách. Những người đàn ông ăn mặc sang trọng, rủng rẻng tiền bạc, ngồi ngửa trên salon quét cái nhìn tò mò, lục lọi lên khắp các thân thể hở hang của vũ nữ để “chọn hàng”. Hai, ba cánh tay có thể cùng giành một cô xinh đẹp nhất. Nhiều cái lắc đầu sẽ làm tăng thêm thất vọng cho những cô bị loại.







Những cô “dội bàn” sẽ trở về phòng đào ngồi “tám” với nhau, xem xét lại dung nhan hoặc lầm rầm cầu nguyện mong may mắn hơn trong tua sau. Cô nào đanh đá, dữ dằn hơn thì lấy quẹt gaz trong túi xách ra đốt, hơ tay hơ chân để... xả xui! Các cô sẽ làm công việc này với lời cằn nhằn, trách móc chửi bới ai đó - người đang bị quy tội gây ra xui xẻo. Đó có thể là một ông xe ôm hay lái taxi vừa đưa các cô từ nhà đến vũ trường; có thể là một bà bán phấn son, quần áo, kẹp tóc hay xoài, cóc, ổi... các cô vừa mua trong ngày. Cũng có thể là chồng, người yêu hay một chủ nợ...





Cũng có cô bị “dội bàn” không trở về phòng đào mà ra luôn sàn nhảy để “tiếp thị”. Các nàng sẽ nhảy rất bốc, tạo ra những tư thế khêu gợi nhất cuốn hút cặp mắt của các quý ông đi “solo” hoặc chưa kịp gọi đào.



Lần đầu tiên bị “dội bàn”, tôi cảm thấy ngượng ngùng và bi quan dễ sợ! Dù đây chỉ là “dấn thân” cho mục đích viết báo, song từ trong sâu thẳm ý thức, tôi - đứa con gái luôn tự hào với nhan sắc của mình, cảm thấy tự ái ghê gớm... Những cái lắc đầu của khách bỗng mang đến cho tôi một nỗi ê chề, tức tối.



Tự nhiên tôi muốn phát ghen với những đứa được chọn, muốn hét vào mặt mấy gã khách ngu ngốc rằng: “Tôi đẹp hơn mấy con nhỏ các ông chọn!”. Nhưng tôi không thể làm gì được! Tôi đi nhanh như trốn chạy vào toilet, đứng mãi trong đó với nước mắt ràn rụa...



... sẽ nhảy rất bốc, tạo ra những tư thế khêu gợi nhất cuốn hút cặp mắt của các quý ông đi “solo”... (Ảnh minh hoạ)



Khi bước lên cầu thang để trở về phòng đào, tôi bất ngờ đối mặt với má Hà đang đi xuống. Má Hà hỏi tôi: “Con đi đâu mà tìm nãy giờ không thấy?”, “Dạ, con... vào toilet”. Bà Hà trừng mắt: “Toilet dưới trệt là của khách, tụi con chỉ được dùng toilet trên lầu... đúng ra con đã bị phạt, nhưng vì mới vào nên má bỏ qua cho...”!



Tôi lặng người trước những gì bà Hà vừa nói. Trong thế giới của vũ trường, đến cái chỗ đi vệ sinh cũng được chia theo đẳng cấp! Tôi muốn nguyền rủa đám người đang làm chủ và quản lý vũ trường này. Họ hốt bạc nhờ vũ nữ, nhưng vẫn không giấu giếm sự khinh miệt những con người sa chân làm gái nhảy! Bà Hà bỗng quay sang hỏi: “Hôm trước ngồi bàn của anh Sáu Ngân được “poa” bao nhiêu?”. Tôi đã quá ngây thơ với câu trả lời thành thật: “Dạ, ai cũng được năm trăm... má cũng được...”. Bà Hà bỗng đanh mặt, ngắt lời tôi: “Hôm đó con có xin số điện thoại của khách ngồi với con không?”. Tôi ngơ ngác hỏi lại: “Để làm gì hở má?”. Bà Hà nghiêm giọng: “Để con phải thường xuyên gọi cho họ, mời họ đặt bàn, mời họ đến đây chơi. Trong một tháng, nếu con không mời được 4 bàn khách quen thì phải... nghỉ việc!”.









Nói một hơi xong, bà nhìn tôi chằm chằm, rồi bất ngờ ngoắc tay tôi đi lên lầu. Đến trước cửa phòng đào, bà xướng tên ba cô, thêm tôi nữa là bốn. Chúng tôi đi vòng ra hành lang để đến phòng karaoke số 3. Bà Hà vừa đẩy cửa đã nghe giọng the thé của một cô gái đang hát bài “Con chim đa đa...”. Trong phòng mờ tối, chỉ có ánh sáng nhấp nháy từ màn hình tivi là chính. Không gian ngột ngạt khói thuốc lá với 6 ông và 2 cô gái ăn mặc cũng hớ hênh như chúng tôi. Bà Hà cất giọng ngọt ngào: “Mấy anh cô đơn ơi, em đem người đẹp đến cho các anh nè!”.





Quay sang chúng tôi đang đứng sắp hàng trước mặt khách, bà giục “vô đi!”. Chúng tôi chưa kịp phản ứng gì thì gã ngồi phía ngoài bật đứng lên cười ha hả: “Bạn anh say hết rồi, tụi nó ủy quyền cho anh kiểm tra trước đã!”. Gã loạng choạng bước đến kẹp cổ cô đứng gần nhất... Cô gái lùi lại, đưa hai tay lên chống đỡ. Gã lại thò tay lật tà xường xám một cô khác... Má mì cũng bị gã ôm chầm, hôn túi bụi. Bà Hà tỏ ra rất từng trải, bà hất lại mái tóc, sửa lại vạt áo vest và vẫn... cười tươi như hoa. Bà nói với “con cái”: “Vào đi, Thủy ngồi với anh áo trắng, Lan chăm sóc anh mập, Ly vào chỗ anh mệt mệt (đang xỉn, gục đầu) lo cho ảnh...”. Dường như đã thỏa mãn sau vụ “kiểm tra” nên cái gã “quậy” nhất ấy không chê em nào.






Thế là bà Hà nhẹ nhõm quay đi sau khi bị ép phải uống nửa ly bia lạnh buốt. Tôi đã rùng mình và suýt hét lên khi bị “kiểm tra” nhưng vừa bị bà Hà hăm đuổi việc nên bây giờ phải cắn răng chịu đựng. Cái gã mà bà Hà bảo tôi phải phục vụ đã say mèm. Hắn vào toilet ói xong ra gục đầu, úp mặt giữa hai đùi tôi và thở ra cái mùi thật ghê tởm. Tôi đẩy hắn ra, hắn lại vạ vật ngã vào người tôi. Chẳng biết hắn say thật hay giả bộ, tôi chỉ ước được lấy đế giày gõ vào cái đầu ngu ngốc, lì lợm ấy! Các đồng nghiệp của tôi tỏ ra rất thành thạo. Họ làm nổ khăn bôm bốp và lau mặt, cổ, tay... cho các “thượng đế” của mình. Họ khui bia bóc bóc và đổ đầy các ly, tràn cả ra bàn.





Cái rổ đựng đầy ắp các hộp phô mai, bò khô, đậu phộng, bánh snack... cũng bị các cô lôi từng món ra xé, để đầy bàn. Con nhỏ Ly ngồi cạnh tôi nói nhỏ: “Ráng sao cho đủ hai thùng, ít quá là bị quản lý mắng đấy!”. Ly cũng đang co kéo với ông mập của nó. Lão cứ nằng nặc đòi “mua” bộ đồ nó đang mặc trên người. Có lúc lão đã kéo tuột quai áo của nó xuống khỏi ngực rồi cười hô hố, vồ vập. Hai cô gái đi cùng mấy gã này nhìn vào đủ biết dân chơi, có thể các ông cặp lôi theo từ một quán nhậu ở tăng trước. Thế mà lạ lùng thay, cả hai cứ khinh khỉnh nhìn chúng tôi bằng ánh mắt của những bà chủ. Tôi cảm thấy chóng mặt và buồn nôn dữ dội.



... Nếu không được chọn sẽ bị “dội bàn”... (Ảnh minh hoạ)


Tôi đã mấy lần muốn đứng lên vào toilet. Nhưng bất ngờ gã mập xoay ra nằm ngửa, gối đầu trên hai đùi của nhỏ Ly. Một chân gã thõng xuống ghế, chân hộ pháp còn lại với đôi vớ hôi rình, gã ngang ngược gác lên vai tôi. Không còn kềm chế được nữa, tôi nghiến răng véo một cái thật mạnh vào bắp chân gã. Gã nhổm người, rút chân, bật dậy. Tôi nghĩ gã có thể điên tiết tát tôi. May quá Ly đã cứu bồ bằng cách ngã người vào lòng gã, nhõng nhẽo: “Anh! Mình lo chuyện nhà mình đi, hàng xóm làm gì kệ họ”... Gã bật cười ha hả và cầm ly bia ực cạn.





Tôi bị ép uống bốn năm ly bia, lại phải ngồi làm chỗ dựa cho “thượng đế” đang say xỉn của mình. Bụng tôi căng lên, đau quặn. Thế mà tôi phải ráng chịu trận suốt 3 tiếng đồng hồ. Gần nửa đêm, đám khách bê bối này mới xiêu vẹo đứng lên rời bàn. Đám gái nhảy ế độ bị “đì” xuống phòng karaoke phục vụ mấy gã say xỉn, thô lỗ được “poa” mỗi em 200.000 đồng. Một đồng nghiệp lại rủ tôi đi khách sạn. Tôi nói với nó: “Trông mấy lão này gớm ghiếc quá”...





Nó thở dài: “Chỉ được nửa giá so với khách dưới vũ trường. Nhưng tháng này em kẹt quá! Chị không đi thì em rủ người khác”... Đêm đó khi trở về nhà, tôi rã rời buông mình xuống giường. Ngủ không được, tôi lấy tờ 200.000 đồng mới được “poa” lúc tối ra ngắm nghía. Nhớ lại những gì vừa trải qua, tôi thật sự khiếp sợ. Nghĩ tới những đứa bạn cùng ngồi phòng karaoke lúc nãy, giờ đang tiếp tục “cày” tăng hai với mấy gã bợm nhậu trác táng ở khách sạn, tôi bỗng thương tụi nó ứa nước mắt. Cùng phận gái với nhau!











Một đêm mất ngủ cũng giúp tôi sáng ra được nhiều vấn đề. Tôi đã hiểu tại sao bà Hà cùng ngồi nhận tiền “poa” với tôi mà lại không biết tôi được “poa” bao nhiêu, cứ theo hỏi hoài? Đó chính là cách bà nhắc nhở tôi rằng: “Má cho con vào bàn khách xịn, được đối xử nhẹ nhàng, được “poa” đẹp, mà sao con không nhớ tới má... Má phải đưa con vào “địa ngục” với mấy gã say, sàm sỡ luôn tay, để lần sau con không thể quên quyền lực của má...”.



À ra vậy, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ dùng tờ 200.000 đồng này để ngày mai bày tỏ “lễ độ” với má Hà. Sao tôi không nghĩ ra được điều này sớm hơn để khỏi phải chịu một đêm khổ sở! Nhưng nếu vậy, loạt bài phóng sự này của tôi sẽ không có được những tình tiết như tôi đã viết. Thế cũng xứng đáng! Tôi mỉm cười hài lòng... Đêm mai, tôi sẽ moi bằng được đường dây cho vay nặng lãi ở vũ trường này. Nó chính là nguyên nhân đẩy các gái nhảy đi khách sạn bằng mọi giá để có tiền trả nợ!

***


Kỳ cuối: Kể chuyện những đêm làm gái vũ trường

BỊ ĐUỔI VIỆC KHI ĐÃ... HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ!



Gã chồng cỡ tuổi 40, khá to con, lủng lẳng sợi dây chuyền vàng to vật vã trước ngực. Cô vợ vốn là gái quán bar gặp thời “lên đời” thành chủ nợ khắp làng gái nhảy. Cứ tầm 20 giờ đêm, hai vợ chồng chở nhau trên chiếc Dylan đỏ rảo khắp các vũ trường, quán bar để hoạt động cho vay nặng lãi, thu nợ góp. Rút kinh nghiệm các “tiền bối” đã bị pháp luật, báo chí đánh cho bật xới, bầm dập; các chủ cho vay nặng lãi ở các quán bar, vũ trường ngày nay hoạt động kín đáo, “nể nang dư luận” hơn trước rất nhiều. Vì thế loại gái nhảy “5 ngày” như tôi rất khó tiếp cận, nếu không có sự giới thiệu bảo lãnh của “má mì”...









Tôi “off” (nghỉ) một ngày không xin phép và đêm sau trở lại vũ trường với bộ dạng thiểu não. Biết thân phận nên tôi đến trình diện với má Hà với một bài kể khổ đã được soạn sẵn. “Thằng bé nhà con bệnh, ba nó bỏ hai mẹ con hơn năm nay chẳng ngó ngàng gì tới. Con phải đưa bà ngoại dưới quê lên ở cùng nhà trọ để chăm sóc cho cháu... Con biết lỗi rồi, má thương cho con”... Ánh mắt lạnh buốt của bà Hà đang dành cho tôi, dịu dần lại. Với nghề nghiệp của mình, má mì này từng sống với hàng trăm “đứa con” có hoàn cảnh như tôi vừa kể. Cô nào cũng tình cảm dang dở hay hôn nhân đổ vỡ, để rồi vì sinh kế, vì muốn quên đời, các cô dấn thân làm gái nhảy. Mỗi đêm bước vào vũ trường, các cô làm đẹp, làm duyên vì những người khác phái xa lạ. Lộng lẫy và hấp dẫn dưới ánh đèn là cách để che giấu bao phiền muộn và áp lực cuộc sống. Hằng đêm mỗi cô phải phục vụ một người đàn ông, nhưng vô thức tập thể của hàng ngàn cô gái trong nghề này là khao khát người đàn ông của riêng mình, một gia đình như mọi gia đình. Người đời có thể coi các cô là hư hỏng, chai lỳ. Song mấy ai biết được trái tim của từng gái nhảy chỉ ước được đập theo hạnh phúc lứa đôi!








Tôi cuộn tròn tờ giấy bạc 200 ngàn đồng như điếu thuốc lá đặt vào bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của má Hà: “Ngày đầu vào đây con đã được má giúp đỡ, con cám ơn má... Ở đây con “mồ côi” (không có phe nhóm), má bảo bọc cho con với...”. Bà Hà rụt tay lại, cho nhanh “điếu thuốc” vào túi áo vest đang mặc trên người, nắm tay tôi thật ân cần: “Hơn trăm đứa ở đây làm má vất vả lắm, thấy đứa nào ngoan là má mừng...”. Tôi không đủ thời gian để hiểu cho kịp chữ “ngoan” bà ta dùng, phải tranh thủ đi đến mục đích của mình: “Con chỉ có ba bộ đầm mặc tới mặc lui hoài kỳ quá. Con của con lại đang bệnh. Ở đây có ai cho vay tiền má giới thiệu cho con với...”. Bà Hà ngần ngừ: “Có vợ chồng con Vân hay đi chiếc Dylan đỏ đến đây thu tiền góp đó. Nhưng má phải bảo lãnh người ta mới cho con vay...”. “Tiền lời tính sao vậy má?”. “Vay một triệu trả góp mỗi ngày một trăm ba, trả trong 10 ngày. Vay từ 5 triệu trở lên, lãi 13 phân chỉ còn 11, 12 phân...”.



Tôi nhẩm tính với cách cho vay như vậy, lãi suất là quá khủng khiếp. Các vũ nữ có “cày” đến tàn phai nhan sắc cũng không đủ trả lãi! Khi ế độ, không có tiền “poa”, không đóng được tiền góp, lãi mẹ đẻ lãi con trở thành “vòng kim cô” siết chặt số phận vũ nữ vào tay các chủ cho vay nặng lãi. Ngoài việc bị ức hiếp từ đồng nghiệp, khách làng chơi, họ có thể bị các chủ nợ bắt cóc, cưỡng bức, đánh đập tàn nhẫn... Vì thế vũ nữ phải dựa dẫm vào các tay du đãng, giang hồ. Đó là lý do để vũ trường, quán bar luôn là khu vực nhạy cảm nhất về an ninh trật tự và tệ nạn xã hội.







Trên báo chí nhiều năm trước từng phản ánh vụ một vũ nữ ở vũ trường Viễn Đông do bất bình với một ông khách đã gọi “đại ca” Bình kiểm đến đánh ông này phải nhập viện và đập tan nát chiếc ôtô xịn của ông ta. Vụ dẫm chân nhau giữa gái nhảy với nhóm khách đến vũ trường Monaco, các vũ nữ đã gọi băng giang hồ Hạnh nhí đến trừng phạt đối thủ. Bọn chúng dám tấn công cả lực lượng CA, dân phòng đến can thiệp, giải quyết vụ việc. Một vũ nữ khác ở vũ trường Phương Đông cũng từng sống như vợ chồng với trùm giang hồ Hải bánh khi gã từ Hà Nội dạt vào TPHCM làm bảo kê cho một số vũ trường. Trong chuyên án Năm Cam, cơ quan điều tra cũng đã từng đưa ra ánh sáng không ít những khuôn mặt từng nổi tiếng một thời với hoạt động cho vay nặng lãi, trong đó có những kẻ đã làm giàu nhờ lãi mẹ đẻ lãi con trên lưng các vũ nữ. Vũ trường là như thế, giới chủ kiếm tiền tỷ ở cấp “vĩ mô”, đám cho vay nặng lãi thò vòi rúc rỉa tiền triệu; bảo kê, má mì “lấy xâu” vài trăm ngàn đồng (chưa kể nhiều má mì còn thường xuyên bày ra sinh nhật, tân gia đầy tháng... để ép vũ nữ phải “cúng” tiền quà). Rồi bảo vệ, phục vụ, tạp vụ... cũng được lì xì vài chục ngàn đồng cho mỗi lần vũ nữ được “poa đẹp”. Nói chung vũ nữ “cày” để nuôi bản thân, gia đình và cả... “hệ thống” như vậy!







Mặc dù đã hài lòng với sự quy phục và “cử chỉ đẹp” của tôi nhưng khi nghe tôi năn nỉ: “Má bảo lãnh giúp con vay chỉ 2 triệu đồng thôi...”, bà Hà vẫn tỏ ra rất nguyên tắc: “Con còn chưa nộp hồ sơ xin việc, sao má tin con được! Muốn vay tiền phải có hồ sơ trước đã...”.




Tôi quay sang kỳ kèo mấy cô đang còn rảnh rỗi ở phòng đào. Dường như đây là chuyện tế nhị và buộc phải thông qua má mì nên khi tôi dò hỏi, các cô đều tránh né hoặc khuyên tôi nên gặp trực tiếp bà Hà để nhờ vả. Nhưng qua nghe lén chuyện của các vũ nữ trong những ngày cùng sống ở đây và từng được gặp mặt cặp vợ chồng thu nợ góp ở vũ trường mấy đêm, tôi phần nào hình dung được vấn đề vay và cho vay trong các vũ trường. So với trên dưới 10 năm trước, hoạt động vũ trường ở TPHCM đã giảm đi rất nhiều. Hàng loạt vũ trường tai tiếng như Phi Thuyền, Monaco, Đêm Màu Hồng, Viễn Đông, Metropolis..., sau khi xảy ra những vi phạm về an ninh trật tự, thậm chí là trọng án giết người, đã lần lượt bị đóng cửa.





Đây từng là những sàn nhảy lớn, có cả ngàn vũ nữ, mỗi đêm thu hút hàng ngàn khách. Khi những vũ trường này không còn, sinh hoạt vũ trường xuống hẳn. Những vũ trường còn lại cũng không còn sôi động như thời hoàng kim của nó. Theo một số dân chơi “chuyên nghiệp”, các quán bar hiện nay mới là bãi đáp lý tưởng. Ở đó luôn đông khách Tây, ta và cả những kẻ loạn trí vì thuốc lắc. Với quy mô nhỏ, ít bị báo chí và dư luận để ý, để trá hình dưới dạng quán cà phê, các bar sẵn sàng cho khách chơi “tẹt ga”, “tới bến”...








Sự ế ẩm của các vũ trường là nguyên nhân đẩy các vũ nữ vào “vòi bạch tuộc” của tín dụng đen. Các cô sẵn sàng vay tiền để sát phạt nhau vào những đêm ế độ. Dưới áp lực của lãi suất cao và dĩ nhiên không thể xù nợ vì sợ đám giang hồ đòi nợ mướn, các nàng chỉ còn con đường duy nhất là... đi khách! Cô nào may mắn hơn trở thành gái bao thì cũng sống trong hồi hộp vì sợ bị đánh ghen. Đó cũng chính là lý do họ luôn ước mơ người đàn ông của riêng mình.


Nhưng cuộc sống vũ trường đầy rẫy cám dỗ, đâu dễ buông tha những người trót đam mê nó. Với cách kiếm tiền quá dễ dàng, với từng đêm đùa giỡn, chiều chuộng những người đàn ông sang trọng, hào hoa, với cuộc sống đua đòi buông thả, vay nợ góp để xài hàng hiệu... như những giọt rượu cứ ngấm dần vào cơ thể để sinh ra chứng nghiện rượu. Những người sống bằng nhan sắc như vũ nữ đâu dễ dàng quên những cảm giác như vậy. Rất khó cho các nàng khi trở thành “sở hữu riêng” của một người đàn ông, nếu người ấy không đẹp trai, phong lưu như vô vàn ông khách từng “ngồi”, từng “đi” với mình. Càng khó hơn nếu họ phải làm vợ một chàng trai lao động bình thường. Những người đàn ông thành đạt cũng đâu dễ gì chịu cưới một cô gái dù rất đẹp nhưng xuất thân từ quán bar hay vũ trường.







Theo thời gian, nhan sắc tàn phai, ước mơ về một gia đình hạnh phúc của vũ nữ dường như cũng khó thành hiện thực hơn. Với những cô không may bị bệnh tật do nghề nghiệp thì sau thời xuân sắc, mọi thứ còn tồi tệ hơn nhiều. Đó là con đường tất yếu mà hầu như vũ nữ nào cũng nhìn thấy nhưng không đủ can đảm để bứt ra sớm. Họ cứ theo đuổi vũ trường từng ngày khi còn có thể với ước mơ kiếm được nhiều tiền để lo cho gia đình, mở sạp, mở tiệm..., thoát khỏi thân phận “làm vợ” của nhiều người. Song chỉ có rất ít trong hàng chục ngàn vũ nữ các thế hệ đạt được điều đó! Đa số còn lại, khi bị vũ trường chê, thường dạt về các tiệm bia ôm, massage, bida, hớt tóc thanh nữ... để tận dụng cho hết chút hương sắc còn lại. Trong những năm gần đây, hàng trăm vũ nữ đã chuyển nghề, theo các tour du lịch sang Singapore làm gái ở khu đèn đỏ hoặc đi Đài Loan với danh nghĩa “phụ bán lẩu” (thực chất là múa sexy trong các quán karaoke, bar... mà PV từng sang tận nơi chứng kiến và có bài phản ánh). Nhưng tất cả sự chuyển đổi đó vẫn lẩn quẩn trong cái vòng “bán thân nuôi miệng”, cũng chỉ là chuyển từ dạng tệ nạn này sang loại tệ nạn khác!







Chuyến thâm nhập thực tế vũ trường của tôi kết thúc khá bất ngờ. Đêm đó lẽ ra sẽ rất hấp dẫn bởi cuộc họp kiểm điểm các vũ nữ do tổng quản lý Tấn và má mì Hà chủ trì. Ở đó kẻ “ngoại đạo” như tôi sẽ được nghe và kể lại cho độc giả của Báo CATP bao nhiêu điều thú vị. Chỉ một đêm nữa thôi, tôi sẽ không còn phải ngượng ngùng với những bộ trang phục hở hang; không còn những cảm giác “vào bàn”, “dội bàn” và chứng kiến những cảnh nam nữ suồng sã; tiếng nhạc đinh tai nhức óc và những phòng karaoke ôm ngột ngạt, kinh hãi..., chỉ một đêm nữa thôi tôi sẽ được trở về với đời sống yên ả bình thường. Tôi thản nhiên bước qua cửa vũ trường, bất thần bị chặn lại bởi ông bảo vệ: “Cô đã bị đuổi việc vì không chịu chấp hành kỷ luật. Tổng quản lý đã yêu cầu bảo vệ không cho cô vào đây nữa!”.






























































































































Tôi sững người, hụt hẫng trong giây lát. Với ai đó là “tiếng sét bên tai”, nhưng với tôi mọi việc cơ bản đã hoàn thành... Tôi đứng ngắm bảng hiệu xanh đỏ, chớp giật của vũ trường một lần nữa rồi thong thả quay về. Tự nhiên tôi nhớ đến những cô bạn mới quen trong những ngày làm gái nhảy. Có cô đã dẫn dắt cho tôi tránh phút ê chề khi bị “dội bàn”. Có cô giúp tôi thoát được cái tát trả đũa của gã khách say rượu thô lỗ và cả những cô đã từng “thông cảm”, “ưu ái” xếp cho tôi một... tua đi khách! Mong rằng các bạn sẽ không bao giờ gặp lại tôi sau khi đã đọc loạt bài này.


BĂNG VY VÀ NHÓM PVCĐ

0 comments:

Post a Comment

- Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây.
- Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., có thể bỏ trống phần này). Nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy sẽ bị xoá ngay.
- Các bạn có thể sử dụng Emoticons bằng cách bấm vào nút [▼/▲] để trang trí cho bài viết nha!!
Root