Kỳ 1: Nhật kí làm gái vũ trường Hành trang chuẩn bị vào vũ trường của tôi khá chu đáo, song vì không muốn “để dấu vết” nên tôi chưa thể đưa bộ hồ sơ xin việc có dán ảnh của mình cho các tay quản lý gái nhảy. | |
Tôi quyết định thực hiện loạt bài này theo cách khá mạo hiểm. Sau khi học nhảy, học trang điểm, tập uống rượu bia và nhuộm tóc, ăn mặc theo kiểu dân chơi, tôi còn phải đầu tư hơn hai triệu đồng để có được ba bộ váy thật khêu gợi. Với bộ hồ sơ copy CMND, hộ khẩu, phiếu khám sức khỏe, lý lịch dán ảnh được đóng dấu giáp lai của CA phường, đơn xin việc… Tôi bắt đầu mò đến các vũ trường. Một thế giới cuồng loạn của âm thanh, ánh sáng; một thế giới “tế nhị và phức tạp” trong quan hệ “má mì” và các vũ nữ, giữa vũ nữ và các tay anh chị giấu mặt làm bảo kê, cho vay nặng lãi. Vũ trường là “lò thiêu nhân phẩm phụ nữ”, không một cô gái nào có thể giữ mình nếu muốn kiếm từ sàn nhảy mỗi đêm vài trăm ngàn đồng đến vài “vé” (100USD)...
Buổi tối đầu tiên vì quá hồi hộp, tôi rủ một cô bạn đang học kế toán vào cuộc phiêu lưu với mình. Lúc đầu cô ta vì tò mò nên hí hửng, nhưng khi đến trước cổng vũ trường, cô đổi ý với lý do “sợ gặp người quen”, rồi đón xe ôm biến mất. Còn lại một mình, tôi hít sâu lấy can đảm bước vào với trang phục váy ngắn hai dây, bó sát người, lưng và ngực “thiếu vải trầm trọng”. Đôi giày cao gót dưới chân như không theo ý mình, tôi bước đi khập khiễng cứ chực vấp té.
Chị buông kiếng (soi mặt), dừng son nhìn tôi chăm chăm. “Chị là ca sĩ Y”, chị nói đầy vẻ tự hào, như muốn khẳng định “hát” có giá hơn “nhảy”! Dường như sợ tôi chưa hiểu, chị tiếp tục khẳng định đẳng cấp của mình trong vũ trường: “Chị hát tango, boston, valse... nên mỗi tuần được hát đủ bảy đêm. Còn các loại nhạc khác chỉ được 2, 3 đêm/tuần. Chị lại được hát trước, chứ không phải chờ đợi như các ca sĩ khác...”.
Tấn mặc complet trịnh trọng, tuổi trung niên, vẻ mặt khó đăm đăm. Ông ta chỉ cúi mình, nhã nhặn và lịch thiệp khi bắt tay với mấy ông khách châu Á hay Việt kiều gì đó sử dụng tiếng Anh liếng thoắng. Má Hà chỉ tôi: “Con nhỏ anh bảo em gọi vào...”. Tấn hỏi: “Trước làm vũ trường nào?”, giọng ông ta tỏ ra uy quyền và tôi sợ quá suýt chút nữa đã khoanh tay như trẻ mẫu giáo. Tôi trấn tĩnh và tuôn ra một câu mà ở nhà đã luyện tập rất kỹ: “Dạ, trước em chỉ phục vụ ở quán bar, bây giờ mới xin vào vũ trường...”.
Dưới sàn đã đông khách, xung quanh vòng pist cỡ 20 bàn đã có khách. Những bóng người như đang lắc lư theo ánh sáng chớp giật và tiếng nhạc dập tức ngực. Năm cô gái chúng tôi đứng thành một hàng, nhìn sang các “đồng nghiệp” váy áo khêu gợi, khuôn mặt lúc đỏ, lúc xanh theo ánh sáng chiếu từ quả cầu pha lê trên trần nhà, tôi bỗng lạnh hết cả sống lưng. Ông Sáu Ngân trạc gần 60, cao lớn phong độ với chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay.
Người đàn ông chọn tôi đêm nay tên Hoàng, đẹp trai và có thói quen hay nhăn mũi - biểu hiện của con người kiêu kỳ, khó tính. Má Hà đặc biệt quý anh ta. Trên ghế salon dài tôi ngồi bên trái, má ngồi bên phải và cứ õng ẹo “thơm” vào má Hoàng. Thỉnh thoảng Hoàng tỏ ra rộng lượng, công bằng. Anh ta cười thoải mái và quàng hai tay ôm cả tôi lẫn má Hà kéo ngã đầu lên đùi mình. Dường như cái vẻ lúng túng và tiếng tim đập thình thịch của tôi Hoàng cảm nhận được. Hỗn loạn cảnh vũ trường (Ảnh: Công An TP.HCM) Anh hỏi má Hà: “Lại tặng anh người mới à?”. Má Hà cười nắc nẻ: “Bên cũ bên mới, anh chọn bên nào? Nói vậy thôi chứ em phải đi lo công việc, để Băng Vy ngồi với anh nghe cưng!”... Bàn này kêu cả cặp “giôn xanh” (Johnie Walker Blue Label), trái cây và hạt điều mỗi thứ cũng hai dĩa. Cả năm ông khách đều ra vẻ thương gia, trầm tính và cư xử chừng mực. Hoàng mời tôi ra sàn nhảy một bài Rumba, tiếp đó là cha cha cha. Đến bản slow thì ánh sáng giảm hẳn, tối thui. Tôi nín thở, rùng mình chờ đợi cuộc tấn công của người đàn ông đang nhảy với mình. Nhưng may quá, Hoàng vẫn rất lịch sự... Khi tôi trở về chỗ ngồi, má Hà bất ngờ sà xuống bên cạnh, hỏi nhỏ vào tai: “Ổng có làm con khó chịu không?”, “Không đâu má, ảnh đàng hoàng lắm!”, “Ừ, có một thời ổng thích má... Rồi má giới thiệu cho ổng một con nhỏ cũng tên Vy - Yến Vy. Ổng nuôi nó chu đáo lắm. Sau này Yến Vy có thằng bồ cũ bên Mỹ về, nó làm ổng buồn nên chia tay. Ổng đang cô đơn, con gù ổng đi, tiền bạc đối với ổng là chuyện nhỏ...”, “Chỉ sợ ổng không thích con...”. 24 giờ, khách bàn tôi đứng dậy. Không phải ông Sáu hay anh Hoàng mà là một người khác trong nhóm trả tiền bằng card. Tôi đã nhìn thấy giá của loại rượu này trên cái list thức uống. Bàn nhậu này chắc không dưới 10 triệu. Ông khách lại móc ra một xấp toàn giấy bạc 500 ngàn đồng; mỗi cô ngồi bàn và cả má Hà đều được “poa” một tờ. Tôi vò chặt tờ giấy bạc trong tay, chuếnh choáng bởi những ly rượu mạnh, trong lòng lộn xộn với bao cảm xúc. Không ai biết rằng tôi vừa trải qua một đêm căng thẳng, suy nghĩ đối phó với từng tình huống đến phát sốt! Đêm đầu tiên dấn thân vào vũ trường tưởng chừng dài thăm thẳm. Nhưng đã hết đâu, khách đang rủ chúng tôi đi ăn khuya ở nhà hàng Hoàng Long. Các gái nhảy “đồng nghiệp” của tôi dường như đang hả hê với một đêm may mắn được vào bàn khách Vip, uống rượu xịn và được “poa” đẹp. Nhưng cuộc chơi vẫn chưa dừng lại, nhỏ tên Thanh thì thầm vào tai tôi: “Mấy ảnh rủ mình đi ăn xong... đi chơi tiếp...”. Tôi kinh ngạc hỏi lại: “Khuya lắm rồi còn đi đâu?”, Thanh huỵch tẹt: “Đi khách sạn! Đi về liền thì một “vé” (100 USD), qua đêm là gấp đôi. Nhưng đi về liền đỡ nguy hiểm hơn...”. Tôi lưỡng lự, hỏi lại: “Lỡ má Hà biết thì sao?”. “Biết sao được, mà đây là khách quen của bả, nếu có biết lì xì lại cho bả vài “xị” (vài trăm ngàn đồng) là xong...”. Tôi nhìn ra phía cửa vũ trường, dưới ánh đèn phố khuya hiu quạnh, nhóm khách vẫn đang túm tụm với mấy cô vũ nữ chờ “đi”. Tôi nhẩm tính: - Chỉ một đêm có thể kiếm được vài triệu đồng, lại còn được hưởng những tiện nghi sang trọng; nếu khéo léo còn có thể “câu” được đại gia cho tiền xài mệt nghỉ! Đó mới là thực sự là sức cám dỗ ghê gớm của vũ trường. Những cô gái đang chuẩn bị đi “tăng hai” kia đang hí hửng với một đêm may mắn. Họ chưa nghĩ đến và chắc chắn không muốn nghĩ đến vực thẳm hậu họa sau những cuộc ăn chơi trác táng này. Về phần mình, tôi sẽ dừng lại ở đây hay... dấn thêm bước nữa để loạt phóng sự của mình có thêm những tình tiết sống động? Hoàng cũng đã nhìn thấy tôi ra cửa vũ trường và đưa tay vẫy vẫy... |
Kỳ 2: Một đêm làm "gái karaoke" Đêm đầu tiên vào “nghề” vũ nữ của tôi đã thành công ngoài dự kiến, với 500.000 đồng tiền “poa” và một lời mời đi khách sạn để kiếm 100 USD. | ||||||||
Thế nhưng, thật éo le khi tôi liên tiếp bị “dội bàn” và những trận mưa đêm đã làm sàn nhảy vắng khách. Má mì tên Hà bỗng đổi thái độ, lạnh lùng “nhét” tôi vào một phòng karaoke toàn những ông say bí tỉ, thô lỗ, tục tằn và… “quậy” kinh hồn! Đêm đó tôi mới thấm thía nỗi nhục, nỗi đau của những cô gái muốn kiếm tiền từ chốn ăn chơi xa hoa, trụy lạc!
Hai đêm liên tiếp tôi bị “dội bàn”. Chúng tôi - những gái nhảy son phấn đậm dày, áo xống hở hang, nước hoa thơm ngát, đều sướng rêm người mỗi khi được má mì gọi tên “xuống bàn”. Xuống hết cầu thang, tất cả đi theo hàng một rồi dừng lại “chào hàng” trước mặt khách. Những người đàn ông ăn mặc sang trọng, rủng rẻng tiền bạc, ngồi ngửa trên salon quét cái nhìn tò mò, lục lọi lên khắp các thân thể hở hang của vũ nữ để “chọn hàng”. Hai, ba cánh tay có thể cùng giành một cô xinh đẹp nhất. Nhiều cái lắc đầu sẽ làm tăng thêm thất vọng cho những cô bị loại.
... sẽ nhảy rất bốc, tạo ra những tư thế khêu gợi nhất cuốn hút cặp mắt của các quý ông đi “solo”... (Ảnh minh hoạ)
Tôi lặng người trước những gì bà Hà vừa nói. Trong thế giới của vũ trường, đến cái chỗ đi vệ sinh cũng được chia theo đẳng cấp! Tôi muốn nguyền rủa đám người đang làm chủ và quản lý vũ trường này. Họ hốt bạc nhờ vũ nữ, nhưng vẫn không giấu giếm sự khinh miệt những con người sa chân làm gái nhảy! Bà Hà bỗng quay sang hỏi: “Hôm trước ngồi bàn của anh Sáu Ngân được “poa” bao nhiêu?”. Tôi đã quá ngây thơ với câu trả lời thành thật: “Dạ, ai cũng được năm trăm... má cũng được...”. Bà Hà bỗng đanh mặt, ngắt lời tôi: “Hôm đó con có xin số điện thoại của khách ngồi với con không?”. Tôi ngơ ngác hỏi lại: “Để làm gì hở má?”. Bà Hà nghiêm giọng: “Để con phải thường xuyên gọi cho họ, mời họ đặt bàn, mời họ đến đây chơi. Trong một tháng, nếu con không mời được 4 bàn khách quen thì phải... nghỉ việc!”. Nói một hơi xong, bà nhìn tôi chằm chằm, rồi bất ngờ ngoắc tay tôi đi lên lầu. Đến trước cửa phòng đào, bà xướng tên ba cô, thêm tôi nữa là bốn. Chúng tôi đi vòng ra hành lang để đến phòng karaoke số 3. Bà Hà vừa đẩy cửa đã nghe giọng the thé của một cô gái đang hát bài “Con chim đa đa...”. Trong phòng mờ tối, chỉ có ánh sáng nhấp nháy từ màn hình tivi là chính. Không gian ngột ngạt khói thuốc lá với 6 ông và 2 cô gái ăn mặc cũng hớ hênh như chúng tôi. Bà Hà cất giọng ngọt ngào: “Mấy anh cô đơn ơi, em đem người đẹp đến cho các anh nè!”.
Thế là bà Hà nhẹ nhõm quay đi sau khi bị ép phải uống nửa ly bia lạnh buốt. Tôi đã rùng mình và suýt hét lên khi bị “kiểm tra” nhưng vừa bị bà Hà hăm đuổi việc nên bây giờ phải cắn răng chịu đựng. Cái gã mà bà Hà bảo tôi phải phục vụ đã say mèm. Hắn vào toilet ói xong ra gục đầu, úp mặt giữa hai đùi tôi và thở ra cái mùi thật ghê tởm. Tôi đẩy hắn ra, hắn lại vạ vật ngã vào người tôi. Chẳng biết hắn say thật hay giả bộ, tôi chỉ ước được lấy đế giày gõ vào cái đầu ngu ngốc, lì lợm ấy! Các đồng nghiệp của tôi tỏ ra rất thành thạo. Họ làm nổ khăn bôm bốp và lau mặt, cổ, tay... cho các “thượng đế” của mình. Họ khui bia bóc bóc và đổ đầy các ly, tràn cả ra bàn.
... Nếu không được chọn sẽ bị “dội bàn”... (Ảnh minh hoạ) Tôi đã mấy lần muốn đứng lên vào toilet. Nhưng bất ngờ gã mập xoay ra nằm ngửa, gối đầu trên hai đùi của nhỏ Ly. Một chân gã thõng xuống ghế, chân hộ pháp còn lại với đôi vớ hôi rình, gã ngang ngược gác lên vai tôi. Không còn kềm chế được nữa, tôi nghiến răng véo một cái thật mạnh vào bắp chân gã. Gã nhổm người, rút chân, bật dậy. Tôi nghĩ gã có thể điên tiết tát tôi. May quá Ly đã cứu bồ bằng cách ngã người vào lòng gã, nhõng nhẽo: “Anh! Mình lo chuyện nhà mình đi, hàng xóm làm gì kệ họ”... Gã bật cười ha hả và cầm ly bia ực cạn. Tôi bị ép uống bốn năm ly bia, lại phải ngồi làm chỗ dựa cho “thượng đế” đang say xỉn của mình. Bụng tôi căng lên, đau quặn. Thế mà tôi phải ráng chịu trận suốt 3 tiếng đồng hồ. Gần nửa đêm, đám khách bê bối này mới xiêu vẹo đứng lên rời bàn. Đám gái nhảy ế độ bị “đì” xuống phòng karaoke phục vụ mấy gã say xỉn, thô lỗ được “poa” mỗi em 200.000 đồng. Một đồng nghiệp lại rủ tôi đi khách sạn. Tôi nói với nó: “Trông mấy lão này gớm ghiếc quá”... Nó thở dài: “Chỉ được nửa giá so với khách dưới vũ trường. Nhưng tháng này em kẹt quá! Chị không đi thì em rủ người khác”... Đêm đó khi trở về nhà, tôi rã rời buông mình xuống giường. Ngủ không được, tôi lấy tờ 200.000 đồng mới được “poa” lúc tối ra ngắm nghía. Nhớ lại những gì vừa trải qua, tôi thật sự khiếp sợ. Nghĩ tới những đứa bạn cùng ngồi phòng karaoke lúc nãy, giờ đang tiếp tục “cày” tăng hai với mấy gã bợm nhậu trác táng ở khách sạn, tôi bỗng thương tụi nó ứa nước mắt. Cùng phận gái với nhau!
***
|
0 comments:
Post a Comment
- Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây.
- Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., có thể bỏ trống phần này). Nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy sẽ bị xoá ngay.
- Các bạn có thể sử dụng Emoticons bằng cách bấm vào nút [▼/▲] để trang trí cho bài viết nha!!
Root