Điều nhớ thứ nhất:
Nước Anh là một đất nước có khí hậu thật lạ. Chúng dễ chán với mọi thứ và thích nghịch ngợm những người đi đường. Nắng rất to nhường chỗ cho mưa rào ẩm ướt, rồi thảng thốt vài đợt gió bay ngang.
Chúng làm con bé nhớ, nhớ đến điên cuồng mùa đông Hà Nội.
Mùa đông Hà Nội khác lắm, khác rất nhiều. Mùa đông Hà Nội với nó là ngày mẹ bắt đầu lục kho lấy chiếc chăn bông to sụ, mềm xốp ra phơi trên thành ban công, rồi bắt nó ngồi nhồi nhét bằng được chiếc chăn vào tấm vải bọc nhiều màu. Để nó sáng hôm sau, sẽ ủ ê, lần khứa thêm năm phút ngủ nướng khi bà lên phòng gọi dậy, trong chiếc chăn bông ấm nồng, thơm mùi gió mới. Vất vả chui ra khỏi chăn, ánh mắt nó sẽ mở to ngạc nhiên nhìn ra cửa sổ, nơi mặt trời còn chưa kịp dậy, nền trời vẫn mờ ảo một màu tím than lười nhác.
Hà Linh tại Anh.
Nó biết mùa đông Hà Nội đến rồi, khi lon sữa buổi sáng bà gọi với trước khi nó vội đi học không còn để trong tủ lạnh, khi ông bắt nó mặc thêm cái áo, quàng thêm cái khăn, không quên chụp lên đầu nó cái mũ len dày cui, đỏ chót. Ông bà sợ cháu mình đau họng hay cảm lạnh trước những cơn gió mùa lỡ làng bất chợt nổi lên. Trên chiếc xe máy cần cù của ông buổi sáng, nó sẽ thiu thiu chợp mắt, tay nắm hờ quyển vở học cho bài kiểm tra một tiết nào đó, trốn cái không khí lạnh buốt đằng sau tấm lưng rắn rỏi, ấm áp.
Nó thấy mùa đông hiện trên những cây bàng trụi lá, hiện qua làn khói trắng lang trang trên hơi thở của đứa bạn cùng lớp, chắc cũng đã được mẹ dúi cho tấm áo bông nhiều màu. Nó thấy mùa đông hiện lên trên bàn tay ấm áp kì lạ của cậu bạn thân mà nó đang tranh nhau với mấy đứa khác để được nắm lấy, để thấy sức truyền nhiệt của con người khác biệt với mọi sự truyền nhiệt khác của tự nhiên, dịu dàng và mang đến những cảm xúc làm đôi má hồng đỏ ửng, không nói được lên lời.
Nhưng giờ nó thấy mùa đông khi phải bắt đầu thói quen mở cửa sổ trước khi đi học, để biết khí hậu hôm nay thế nào. Là mùa đông khi nó cắm cúi đi bộ ngược chiều gió với cái lạnh buốt răng, mong nhan tới trường. Vì tiếc thay sẽ không có ai biết trước mà đưa nó một cái áo bông, một tấm khăn nóng hổi. Vì tiếc thay giờ nó phải dựa trên đôi vai và tấm lưng của chính mình mà bước tới, ở nơi sẽ không có ai bảo vệ nó mà nó phải tự bảo vệ chính mình không chỉ trước đợt gió mới đầu mùa, mà còn là trước cả một xã hội.
Và nó vẫn sẽ chống chọi kiên cường với tất cả. Dù có qua trăm nghìn gian khổ, gia đình nó vẫn ở đó chờ nó về với tất cả tự hào, và vẫn yêu thương nó, bảo vệ nó bằng những cách khác mà mắt thường không nhìn thấy được.
Ví dụ như là cho nó những kỉ niệm đẹp về một mùa đông quê nhà, để nó cảm thấy ấm sực lên khi đang đi giữa đất người.
***
Điều nhớ thứ hai:
Chat với bạn bè, nó mơ màng nhắc đến việc năm sau có lẽ sẽ về Tết chứ không về hè.
Họ bảo nó điên, khi đã tốn tiền đi lại cao ngất ngưởng trên trời, mà lại ham hố về cái thời gian khoảng hai tuần nhỏ nhoi. Nó cười khẽ khàng, đã hai năm rồi nó chưa cảm thấy được gió mùa đông bắc buốt lạnh trên gia, đã hai năm rồi nó chưa ngửi thấy những mùi ngai ngái của Tết Việt. Như là mùi bánh chưng nóng thơm giòn giã, như là hương nước luộc gà béo ngậy lẫn trong cái thơm thơm của bánh đậu xanh. Khi nó lần lượt kể những hình ảnh mà họ vì quen nên không nhớ, không tiếc đứt ruột mà thương, với giọng buồn buồn, man mác, họ mới chợt giật mình, rằng mấy hình ảnh đó cũng sắp mờ mờ hư ảnh, sắp lỗi thời qua cái thời gian hai năm xứ người.
Nó đã day dứt hoài, day dứt mãi mỗi lần ngồi học mà tưởng như tai đang nghe tiếng pháo hoa mừng năm mới. Tết là tết Việt chứ có phải Tết thế giới đâu mà được nghỉ học. Thời gian cũng phân biệt một bầu trời đêm rực rỡ đèn hoa, một bầu trời thì vẫn xám xanh ngằn ngặt, trôi lờ lững. Nó day dứt Tết cuối cùng hai năm trước, đêm ba mươi khi cả gia đình dọn nhà sửa sang tưng bừng, nó ngồi nhỏn nhẻn nhai bim bim đọc truyện tranh. Nó day dứt vì mải coi pháo bông, nó quên rất bình thường việc gọi điện thoại lúc nửa đêm về cho ông bà chúc mừng năm mới. Nó day dứt đã ngủ trễ mất nửa ngày mùng một, mùng hai, lỡ mất buổi ăn sáng với bát phở gà thơm lừng cùng mẹ và những trò chơi thường ngày của đám trẻ con. Nó day dứt vì bận soi lâu chiếc phong bao đỏ chót mà quên ko nhìn kĩ những nếp nhăn của bà đã thêm, đôi mắt bà đã mờ đục, bàn tay bà xương sờ nắn khuôn mặt non mướt của nó...
Hà Linh và bạn bè tại Anh
Nó day dứt rất nhiều, vì nó không biết, hoàn toàn không biết rằng Tết đó là Tết cuối cùng nó có trước khi nó đi du học đến năm, sáu năm trời, nào biết có ngày được ăn lại một cái Tết tử tế. Nó nghĩ rất hồn nhiên, rằng không Tết này thì còn Tết sau, rằng không có gì phải chộn rộn, lo xa. Và nó cũng không biết, vì thế mà không biết, chỉ nửa năm trôi, nó đã ngỡ ngàng nhìn bóng mình hắt lại trên cửa sổ máy bay cho một chặng đường dài nửa vòng trái đất. Giờ nó ước rằng giá mà, chẹp miệng tiếc nuối phải chi, thì cũng chẳng còn kịp làm gì nữa rồi.
Bước ra khỏi những cái giá như, nó mỉm cười nói với họ rằng chắc chắn nó sẽ về Tết năm sau. Và Tết năm sau sẽ là một cái Tết quý giá, khi nó đã bắt đầu biết yêu và trân trọng những thứ hiện tại quanh mình.
Bạn nó nghẹn đắng, chỉ biết gật đầu vụng về, ừ hẹn gặp nhau, vào ngày Tết năm sau.
***
Nó sắp về Hà Nội, một lần nữa giữa mùa hè nóng bỏng, sôi sục với nhiệt độ cao hơn thân nhiệt con người.
Nó không thể chạm tới mùa đông Hà Nội hay cái Tết an lành giữa cái hè nắng nôi, ẩm thấp. Nó không thể chui mình trong chăn chờ bà gọi dậy, hay được mẹ đưa đi chúc người thân... nhưng nó sẽ yêu thương hết mình một mùa hè nữa, nơi nó được ở bên gia đình, bạn bè và những thứ nó đã để lại sau lưng mà nó đã dằn lòng hẹn hò hè trước, rằng hãy chờ nó chín tháng kiên nhẫn, sẽ được gặp nhau ba tháng trọn vẹn.
Nó nhắm mắt lại, nghĩ đến cái Tết cuối cùng, mùa đông cuối cùng của nó hai năm trước, và tự dặn mình, rằng hãy hưởng thụ hết cái gì của hiện tại, vì biết đâu đời khó lường, không có gì chắc chắn không thể là thứ cuối cùng nó được trải qua, để rồi sau day dứt mà mong, mà nhớ, mà tiếc, mà giận hờn ước ao những từ giá mà, giá như.
Hà Nội không chỉ để lại trong nó hai điều nhớ, và sẽ không chỉ có như thế. Nên nó sẽ sống hết mình, cho hết những quãng thời gian nó được ở quê hương, được bao bọc ấp ủ, để cho nó chuẩn bị vững chắc thêm niềm tin, sự kiên định một lần nữa bước chân sang xứ người sau ba tháng ấy.
Chờ nó nhé, hè Hà Nội. Nó sẽ về, để lại được yêu thương.
* Một số truyện ngắn của Linh đã được đăng trên Kênh14:
(kênh 14)
0 comments:
Post a Comment
- Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây.
- Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., có thể bỏ trống phần này). Nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy sẽ bị xoá ngay.
- Các bạn có thể sử dụng Emoticons bằng cách bấm vào nút [▼/▲] để trang trí cho bài viết nha!!
Root
Click to see the code!
To insert emoticon you must added at least one space before the code.