4/15/2009 11:47:00 PM
0
Hầu như lớp nào cũng có một, hai cái bóng ngày ngày vẫn lặng lẽ đi về, không quan tâm đến ai và dường như cũng chẳng ai quan tâm đến họ???

Sau hai năm lưu lạc ở Sài Gòn, một lớp nọ quyết định họp lại lớp. Buổi họp lớp khá đông vui, quy tụ được hầu hết các gương mặt trong lớp. Đột nhiên một cô bạn kêu lên:

* Sao nhỏ Hà không đến ha, hôm bữa nhỏ nói với tui là sẽ đến họp lớp mà.

Tức thì tất cả đều đồng loạt hỏi:

* Hà nào? Lớp mình làm gì có ai tên Hà.
* Hà ngồi bàn tui luôn đó, ngồi ngay cạnh tui.

Nhưng mọi người đều chau mày cố mường tượng ra người bạn mà họ vô tình quên. May mắn là có lớp trưởng vẫn còn nhớ:

* Nhỏ Hà đen đen, nhỏ nhỏ hay mặc áo khoác màu vàng có lần ngã gãy tay phải không? Hồi đó ở trong lớp chẳng thấy nói chuyện với ai bao giờ. Các bạn không nhớ là phải.

Lúc đó thì cả lớp mới ồ lên vì đã nhớ ra cô bạn lúc nào cũng lặng lẽ như cái bóng đó.
Nhưng không chỉ có Hà là mất hai năm để bạn bè quên luôn mình như thế. Hầu như lớp nào cũng có một, hai cái bóng ngày ngày vẫn lặng lẽ đi về.


Nhiều Teen như những "cái bóng" trong lớp học, chìm và đôi khi...mất hút. (Ảnh minh họa)

Chuyện về những "cái bóng"...

An cũng là một trường hợp ít nói. An học cũng bình bình, ngoại hình cũng bình bình, chẳng bao giờ tham gia vào bất cứ cuộc nói chuyện hay chơi đùa nào của bạn bè cùng lớp, hiếm hoi lắm mới thấy cậu mở miệng ra nói chuyện. Cứ sáng cậu xách cặp đến, cắm đầu vào sách vở rồi buổi trưa lặng lẽ xách cặp về, ai rủ tham gia gì cũng từ chối. Dần dần bạn bè cũng nản, chẳng ai rủ rê cậu nữa để mặc An rúc vào cái vỏ ốc của mình. Có lần An bị bệnh nặng gia đình xin phép cho An nghỉ học. Cậu nghỉ cả tuần liền lúc này cô chủ nhiệm mới sực nhớ mà báo tin cho bạn bè cùng lớp về tình hình sức khoẻ của An để đi thăm.

Mai thì lại mờ nhạt theo một cách khác. Ai tiếp xúc với Mai thì đều nhận xét rằng cô quá nhạt nhẽo. Trong lúc bạn bè tỏ ra sống động thì Mai lúc nào cũng nhợt nhạt, lững lờ rất thiếu sinh khí. Giờ ra chơi bạn bè thường bắt gặp Mai úp mặt xuống bàn ngủ tỏ vẻ đầy mệt mỏi. Dường như Mai không có lấy một người bạn vì Mai rất ngại nói chuyện. Hỏi về những dự định tương lai như thi vào trường đại học nào, dự định làm nghề gì…. cô đều lắc đầu cười như thể đó là chuyện xa xỉ mà cô chưa với đến. Dường như Mai chỉ như đám lục bình giữa dòng sông rộng lớn, mặc cho nước đẩy đi đâu thì đi.
Còn Hiếu thì mặc cảm hoàn cảnh khó khăn của gia đình, nên cậu bạn cũng ít khi nói chuyện cởi mở với bạn bè. Hiếu chỉ chơi thân với người bạn ngồi bên cạnh, còn ngoài ra tuyệt đối không thấy Hiếu cười đùa với bất kỳ ai. Cả lớp đi chơi chẳng bao giờ Hiếu tham gia, có ai chủ động bắt chuyện, thì hỏi gì cậu mới đáp nấy ngoài ra không có ý định mở rộng câu chuyện thêm, làm cho người bạn đó có cảm giác như đang hỏi cung người khác chứ chẳng phải là trò chuyện, dần dần bạn bè cũng đâm ngại, khép Hiếu vào “tội” kém thân thiện, và không ai đả động gì đến cậu nữa.


Mở lòng ra nào Teen, bạn sẽ thấy cuộc sống rất thú vị và đầy màu sắc. (Ảnh minh họa)

Vì sao lại như vậy?

Có nhiều nguyên nhân để nhiều bạn bè của chúng ta trở thành cái bóng: do họ không có hứng thú với việc giao tiếp, do họ sống hướng nội quá nhiều hoặc có mặc cảm nào đó về bản thân. Nguyên nhân tự thân khổ chủ là chính nhưng một phần nó cũng có thể đến từ sự “không khéo” của chính chúng ta, thấy bạn bè kém mạnh dạn và không có thiện chí nói chuyện như vậy, thì dần dần dãn ra để mặc bạn sa vào khe nứt của sự cô lập.

Thay vì thái độ dửng dưng hay chỉ trích với những người bạn lặng lẽ này, teen chúng ta thử cùng nhau “chẩn bệnh” cho bạn rồi tìm cách chữa bệnh tự cô lập, giúp bạn hoà nhập với cả lớp xem sao.

Lại nói về cậu bạn Hiếu ở trên. Thấy không ai chơi với Hiếu, nghĩ rằng học trò của mình phân biệt đối xử với bạn bè, cô giáo chủ nhiệm gọi lớp trưởng và bí thư nói chuyện mới rõ nguyên nhân, thế là cô trò cùng bàn cách kéo bạn lại gần với lớp. Sau buổi nói chuyện đó, cả lớp thấy 2 bạn cán sự luôn tìm cách lôi kéo Hiếu vào các sinh hoạt chung của cả lớp, và cố tình đẩy Hiếu vào các trò chơi. Biết Hiếu có chút năng khiếu mỹ thuật, lại có trách nhiệm, bạn bí thư liền phân công cho Hiếu phụ trách chính phần dựng và trang trí trại lớp trong dịp hội trại của trường. Thế là anh chàng phải tự chủ động tìm người lập ê kíp dựng trại, thảo luận ý tưởng, rồi chạy đôn chạy đáo lo phần việc của mình. Từ lần đó, Hiếu bỗng nhiên trở nên mạnh dạn hơn, buổi họp lớp nào cũng tích cực đóng góp ý kiến hơn, còn mạnh dạn nhận các phần việc về mình. Bạn trong lớp thấy Hiếu vui vẻ, thì cũng vui vẻ nói cười với cậu. Vậy là từ lúc nào, Hiếu như một cái bóng âm thầm bỗng trở nên ồn ào, sinh động khiến ai cũng ngạc nhiên.

Sau này có ai hỏi chuyện, cô bạn bí thư của lớp Hiếu lại vui vẻ tâm sự: "Cảm giác thành công vì làm cho Hiếu hoà nhập được với lớp, nói vui không khác gì làm cho một con người “hồi sinh”. Bây giờ Hiếu đã là một con người hoàn toàn khác, không chỉ có mình mình, mà cả lớp đều rất lấy làm thú vị về điều này”.

Có một sự thật là con người ta hầu như cũng có nhu cầu được hoà nhập với xã hội, nhưng vì một cản trở nào đó đã vô hình chung biến họ thành những cái bóng. Biết đâu họ thực sự cần giúp đỡ, hãy cố gắng thử một lần tìm hiểu và khéo léo giúp những “cái bóng” tháo gỡ những khúc mắc của các bạn ấy, teen nhé.

Theo Kênh 14

0 comments:

Post a Comment

- Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây.
- Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., có thể bỏ trống phần này). Nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy sẽ bị xoá ngay.
- Các bạn có thể sử dụng Emoticons bằng cách bấm vào nút [▼/▲] để trang trí cho bài viết nha!!
Root

:) :)) ;(( :-) =)) ;( ;-( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ $-) (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer
Click to see the code!
To insert emoticon you must added at least one space before the code.