Nguyễn Ngọc Sơn - một chàng trai trẻ, với nghị lực phi thường đã vượt lên bệnh tật để có trong tay 2 bằng đại học chính quy. Và giờ đây, anh đang quyết không gục ngã để tồn tại với đời.
Vượt lên bệnh tật hiểm nghèo
Nguyễn Ngọc Sơn sinh ngày 9/2/1979 tại Phú Thọ. Anh là con lớn trong một gia đình có hai anh em trai: Nguyễn Ngọc Sơn và Đào Thanh Lam. Giải thích về việc hai anh em ruột lại mang họ khác nhau, ông Đào Ngọc Minh, bố của Sơn cho biết: Ông vốn gốc họ Nguyễn, nhưng từ nhỏ đã đi làm con nuôi cho gia đình họ Đào.
Khi mới sinh con trai đầu lòng, vợ chồng ông quyết định cho Sơn mang họ Nguyễn để nhớ về nguồn cội. Trung tá Đào Ngọc Minh hiện là Trợ lý Vật tư của Trường Trung học Công nghiệp Quốc phòng - Phú Thọ. Đấy cũng là nơi bà Đỗ Thị Loan, vợ ông, từng làm công nhân viên, nay đã nghỉ chế độ. Đồng lương của ông bà không đủ chi phí cho gia đình, nên họ phải làm thêm bằng nghề nấu rượu và nuôi lợn.
Khi Sơn mới bị bệnh, nhiều người đã khuyên nên từ bỏ con đường học tập để tập trung vào chữa trị, nhưng anh vẫn quyết tâm theo đuổi ước mơ được học hành tới cùng. Bởi thế sau khi học xong lớp 10 ở Trường PTTH Hùng Vương và bảo lưu kết quả một năm để ở nhà chữa bệnh, Sơn đã tiếp tục đến trường...
Hằng ngày trên chiếc xe đạp cà tàng, bố mẹ Sơn thay nhau đưa đón con trai. Sơn đã vừa đi học, vừa phải mang thuốc theo để uống. Hồi đầu do bạn mới, lớp mới cứ mỗi khi tới giờ uống thuốc Sơn lại phải mang cả cặp đựng những chai thuốc bên trong xuống nhà vệ sinh... Việc đó diễn ra trong khoảng kỳ một của năm lớp 11 thì các bạn biết, động viên nên Sơn không phải xuống nhà vệ sinh mỗi lần uống thuốc nữa.
Vượt lên chính mình, hai năm cuối cấp Sơn đã đạt giải trong kỳ thi học sinh giỏi của tỉnh. Hết lớp 12 mọi người và cả bố mẹ nữa khuyên Sơn không nên thi đại học vì sức khỏe càng ngày càng giảm sút. Sơn đã xin bố mẹ hãy yên tâm và cho anh tiếp tục được thực hiện ý nguyện của mình. Thật bất ngờ, Sơn đã thi đỗ cả hai Trường: ĐHSP Hà Nội và ĐHSP Thái Nguyên, với số điểm cao. Sơn đã chọn học Sư phạm Hà Nội.
Ngày Sơn về trường nhập học, hành trang của anh không chỉ là quần áo, sách vở mà còn có cả những bọc thuốc Nam.
Nguyễn Ngọc Sơn với nụ cười lạc quan và yêu đời
Hai bằng đại học chính quy
Suốt bốn năm (1999-2003) học ở K49 ĐHSP Hà Nội, Sơn không hề hé lộ cho ai biết về bệnh tình của mình, mặc dù nhiều lúc anh đã phải vật vã trong những cơn đau. Mỗi lần sắc thuốc là Sơn phải đợi khi màn đêm buông xuống, vì sợ mọi người biết. Sở dĩ Sơn giấu bệnh của mình, vì anh không muốn mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại.
Dù bệnh tật, nhưng Sơn vẫn học tốt và còn trở thành một cán sự lớp năng nổ được thầy yêu, bạn mến. Hơn thế, với suy nghĩ đã để bố mẹ vất vả khổ cực, từ năm thứ hai Sơn đã cố gắng không xin tiền nhà, bằng cách tự đi làm thêm để nuôi mình bằng nghề “gia sư” cho người nước ngoài: dạy lịch sử và văn hoá Việt Nam cho người Hàn Quốc.
Học xong Sư phạm, với suy nghĩ kiến thức của nhân loại là mênh mông, với niềm mơ ước từ nhỏ được trở thành một giảng viên, một tuyên truyền viên về Đảng, Sơn đã tiếp tục thi và học văn bằng hai. Những năm 2003-2005, anh là sinh viên K23B của Ngành Xây dựng Đảng và Chính quyền Nhà nước - Học viện Báo chí và Tuyên truyền.
Trong lúc bệnh tình của Sơn mỗi ngày một nặng, anh vẫn vừa đi làm vừa đi học, vẫn cố gắng hết mình để đạt được thành tích cao trong học tập. Và kết quả là Sơn đã vinh dự được đứng trong hàng ngũ của Đảng khi còn ngồi trên ghế giảng đường.
Sau hơn hai năm học tập văn bằng hai, thành quả của Sơn là một Bằng khen của Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo về thành tích sinh viên nghiên cứu khoa học, một Bằng tốt nghiệp Đại học loại giỏi và trình độ Cao cấp lý luận chính trị.
Hai bằng đại học chính quy, trong đó có một bằng loại giỏi, lại là đảng viên trẻ, một tương lai rực rỡ đang mở ra trước mắt Nguyễn Ngọc Sơn... Nhưng sau bao tháng ngày, giờ đây bệnh tình trong người Sơn bắt đầu phát tác và khiến anh gục ngã.
Nghe bác sỹ thông báo anh bị suy thận giai đoạn cuối, thời gian sống chỉ còn tính từng ngày, người mẹ tội nghiệp khóc thống thiết và van xin từng bác sỹ hãy cứu lấy con trai mình. Trái tim Sơn quặn thắt vì đau khổ.
Nguyễn Ngọc Sơn trong ngày bảo vệ khóa luận tốt nghiệp Phân viện Báo chí và Tuyên truyền, năm 2005
Tấm gương sáng về ý chí và nghị lực
Vượt qua những phút giây tiêu cực và tuyệt vọng Sơn đã đứng dậy, mỉm cười mà sống, với lời hứa không chỉ sống cho mình, mà còn sống cho bố mẹ và cho cuộc đời. Dù ngày mai Sơn ra đi, thì hôm nay anh vẫn phải cống hiến.
Cảm phục bởi nghị lực và trình độ của Sơn, Trường Trung học Công nghiệp Quốc phòng đã nhận Sơn vào làm giáo viên thỉnh giảng, để cho anh thực hiện được ước mơ, dù mỗi tháng chỉ được mấy trăm ngàn đồng thù lao.
Tranh thủ những lúc ở nhà, hay những lúc cơn đau chưa tới Sơn lại dạy cho các em học sinh và các em thiếu nhi cách kể chuyện lịch sử. Cùng với khả năng đọc và ngâm thơ, Sơn còn có một năng khiếu kể chuyện lịch sử. Từ hồi còn là sinh viên nhờ những khả năng ấy mà Sơn đã nổi tiếng cả ở hai trường.
Những lúc nghe anh kể chuyện, hội trường cả nghìn người đã lặng đi trong xúc động. Nhiều người nói: Chính Sơn đã làm cho hàng ngàn học viên của Trường THCNQP và thị xã Phú Thọ cảm động. Nhiều em đã ngoan hơn, vì cảm phục Sơn, coi anh là một tấm gương sáng về nghị lực và vượt khó để noi theo.
Hiện nay, trên con đường cả đi và về gần 80 cây số, với ba buổi một tuần (thứ Ba, thứ Năm và thứ Bảy); bất kể nắng hay mưa, bất kể đau đớn, Ngọc Sơn vẫn một mình đi xe máy tới bệnh viện. Anh luôn nở nụ cười vì mình đã sống như một người con ngoan của bố mẹ, một người anh mẫu mực của bao em nhỏ.
Nguyễn Ngọc Sơn với nụ cười lạc quan và yêu đời
Còn sống là còn khát vọng cống hiến
Ngoài việc giảng dạy, Sơn vẫn tiếp tục viết văn và viết báo. Anh coi đó không chỉ là một thú vui, đam mê mà còn là phương tiện để tâm sự và gửi gắm lòng mình. Sơn đã nhận được hàng trăm lá thư của bạn trẻ gần xa. Không thể kể hết được tấm lòng của họ đối với Ngọc Sơn, bởi với họ, anh là một người con thật tuyệt vời, đã biết sống và biết hy sinh chính bản thân mình vì cuộc đời.
Một con người có đầy nghị lực và lòng dũng cảm đối mặt với những khó khăn và thử thách của số phận nghiệt ngã. Anh đã chiến thắng và đã vượt qua được những thử thách đó.
Cũng kể từ cái ngày định mệnh phát hiện ra căn bệnh hiểm nghèo, Nguyễn Ngọc Sơn đã viết những trang nhật ký đầu tiên của đời mình. Trong nhật ký đó là cả quãng đời 7 năm sinh viên tươi đẹp của anh; là mối tình trong sáng với người bạn gái; là tình cảm của anh với bố mẹ, người thân và quê hương; là những dự định công việc và cống hiến, khi mà căn bệnh quái ác không cho phép anh làm việc như một người bình thường. Và về những ngày còn lại của một đời người; khát vọng sống cống hiến cho tới phút cuối cùng ...
"Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!" ~ Nguyễn Ngọc Sơn
Tôi thực sự biết về Sơn qua những trang viết của cậu, tôi đã đọc "Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!". Và....tôi đã không thể ngăn nổi những giọt nước mắt...Tại sao có những câu chuyện?, tại sao có những số phận?, tại sao có những tình cảm?, tại sao có những tinh thần lớn lao đến thế?? Tại sao tôi lại biết khóc như thế này? Cậu ấy là .. em họ của tôi!
Là họ hàng nhưng chúng tôi chưa từng...1 lần gặp mặt! Mẹ tôi với mẹ Sơn là chị em con cô con cậu. Tôi có rất nhiều rất nhiều những anh chị em họ như thế mà chúng tôi không hề biết gì nhiều về nhau (chỉ nghe nói – nghe nói..). Bởi họ hàng bên nội bên ngoại, bên nào cũng đông thật là đông, và cũng bởi khoảng cách địa lý nữa. Thỉnh thoảng tôi vẫn nghe mẹ và bà ngoại nói về các cô các chú họ con ông này ông kia...Tôi cũng có nghe nói đến cô Loan (mẹ của Sơn). Tôi từng nghe Sơn bị bệnh nặng. Tôi biết mẹ, bác & các dì thỉnh thoảng vẫn gửi tiền về cho cô Loan. Tôi cũng chỉ biết đến vậy, cũng có những lúc thấy rất thương cô Loan & con trai cô ấy. Nhưng rồi câu chuyện lại qua đi trong những câu chuyện về những người họ hàng khác. Dường như tôi cũng là người khá...dễ quên...!

Cho đến ngày 1/3 vừa rồi, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ quên gia đình cô Loan và đặc biệt là Sơn. Những người họ hàng mà tôi hiếm có cơ hội gặp gỡ! Dù thích đọc sách, đọc truyện, tôi chưa bao giờ đọc những trang viết kiểu như hồi ký hoặc nhật ký của người khác. Giờ đây tôi đang đọc “Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!”. Những trang viết đầy tình cảm, đầy nghị lực của Sơn. Cảm động & khâm phục! Ngay khi đọc những trang viết đầu tiên của Sơn, tôi đã add địa chỉ yahoo của cậu. Hôm qua chúng tôi đã chát với nhau. Trước đó, Sơn cũng chẳng hề biết gì về tôi lắm. Đúng là “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, giữa chúng tôi có mối liên hệ tình cảm họ hàng, vì vậy ngay lần đầu tiên nói chuyện tôi đã thấy một sự gần gũi lạ thường.. Sơn hơn tôi 2 tuổi, & Sơn gọi tôi là chị, vì mẹ tôi là vai chị của mẹ Sơn.
Tôi chắc rằng có nhiều phần mối liên hệ tình cảm đã thôi thúc tôi đọc ngay những trang viết của Sơn có trong tay. (Tôi vẫn còn những quyển truyện mới mua xong chưa đọc, chưa có thời gian đọc, lúc này tôi cũng không muốn đọc nó nữa). Tôi thương Sơn, và còn hơn thế nữa là cảm phục! Sơn đã vượt lên bệnh tật, những nỗi đau bằng chính ý chí, nghị lực, tinh thần lạc quan & sự dũng cảm của mình hơn là bằng sự thương cảm hay xót xa của người khác. Cậu ấy đã làm được những điều phi thường!
“Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!
Ngày mai con sẽ về nơi ông bà.
Ngày mai con chẳng ở nhà
Hàng trầu để héo, cau già rụng rơi...
Mẹ ơi! Con muốn mẹ cười
Từ nay mẹ mãi thương người khổ đau
Con người ai cũng như nhau
Biệt ly – là chuyện trước sau thôi mà” (N.N.Sơn)
Sơn đã viết những vần thơ, những trang sách đầy ý nghĩa như sự tri ân với những người yêu thương mình. Hôm qua Sơn nói: “Chị ơi, em lạc quan lắm”. Tôi biết Sơn đang sống, đang viết và đang muốn làm những điều tốt đẹp nhất! Tôi nói rằng lần sau về Phú Thọ, tôi sẽ có một người bạn để tới chơi, tôi sẽ gọi cho Sơn. Sơn nói rằng thế thì vui quá chị ạ, chị nhớ nhé!
Ngày hôm nay trôi thật nhanh, thời gian là gì mà sao cứ vô tình mải miết chạy không biết? Thế mà có những khi tôi đã để lãng phí nó rất nhiều...Bật máy tính, vào mạng, tôi có một số việc cần phải làm, nhưng rồi lại xuống nhà xem phim. Tôi lại bật máy lên, tôi muốn viết một chút về Sơn và quyển sách của cậu ấy. “Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!”, Sơn đã làm mẹ cậu & những người thân yêu bên cậu an lòng! Trong bức hình mới nhất của gia đình Sơn, tôi đã thấy cô Loan mỉm cười thật tươi! 
Nguyễn Ngọc Sơn (ngoài cùng, bìa phải) và các bạn cùng lớp, thời là sinh viên ĐHSP Hà Nội
HỌ VÀ TÊN: NGUYỄN NGỌC SƠN
Ngày sinh: 04.1979
Nghề nghiệp: Giáo viên
Địa chỉ: Thị xã Phú Thọ
Thành tích đã đạt được:
- Nguyễn Ngọc Sơn bị mắc bệnh từ khi còn học phổ thông, nhưng vẫn cố gắng vừa chữa bệnh, vừa tiếp tục học tập.
- Trước khi phải chạy thận lọc máu nhân tạo, bằng nghị lực phi thường, Nguyễn Ngọc Sơn đã có 02 bằng đại học chính quy, trong đó có một Bằng loại giỏi tại Đại hoc Tuyên giáo.
- Nguyễn Ngọc Sơn đã được Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo tặng bằng khen về thành tích nghiên cứu khoa học. Được kết nạp Đảng ngay từ khi còn học tập tại Trường Đại hoc Tuyên giáo.
- Năm 2008, Nguyễn Ngọc Sơn đã cho xuất bản cuốn “Xin đừng khóc nữa mẹ ơi”. Tác phẩm được báo Giáo dục & Thờ đại và Báo Tiền Phong giới thiệu nhiều kỳ và NXB CAND ấn hành. Ngay từ khi ra mắt, cuốn sách đã được dư luận bạn đọc đón nhận và hoan nghênh. Đã có nhiều bài báo, chương trình, phát thanh đã giới thiệu tác phẩm và tác giả này. Cuốn sách đã được tái bản nhiều lần.
- Hiện Nguyễn Ngọc Sơn được coi như một tấm gương sáng về nghị lực vượt lên chính mình, khát vọng được sống và cống hiến cho xã hội. Tác phẩm của anh được nhiều bạn trẻ và những người kém may mắn trong cuộc sống trân trọng, học tập và noi theo.
- Nguyễn Ngọc Sơn đã và đang trở thành một “thần tượng” của tuổi trẻ Phú Thọ. Anh được nhiều cơ quan, đơn vị, nhà trường mời đến nói chuyện, giao lưu, tìm hiểu về cuộc đời và tác phẩm.
QDC tổng hợp
(suu tam)
0 comments:
Post a Comment
- Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây.
- Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., có thể bỏ trống phần này). Nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy sẽ bị xoá ngay.
- Các bạn có thể sử dụng Emoticons bằng cách bấm vào nút [▼/▲] để trang trí cho bài viết nha!!
Root
Click to see the code!
To insert emoticon you must added at least one space before the code.